NẮP BIỂN - Trang 57

thuở thơ ấu hay bạn học cũ nhân dịp về thăm quê ghé qua, cùng ngồi uống
bia với nhau và cảm thấy lâng lâng phấn chấn.

Nơi đây là nơi chốn của riêng tôi, duy nhất trên thế giới này. Đến giờ thì

có thể nói đây là nơi của riêng tôi và Hajime.

Vì đá sẽ tan, chóng mất đi, nên tôi luôn có cảm giác mình đang bán từng

mảnh thời gian ngắn ngủi tuyệt đẹp. Giấc mơ trong thoáng chốc. Đó là
khoảnh khắc như thể bong bóng xà phòng bay lên rồi lập tức biến đi mất
trước mắt mọi người, từ những cụ ông cụ bà, từ em bé đến những cô cậu
đang tuổi dậy thì.

Tôi rất thích cái cảm giác ấy.

***

Chính vì vậy không đời nào tôi muốn giữ nó lại dù chỉ một chút. Đá bào

mỏng manh, ngọt ngào và tan biến. Đó vốn dĩ đã là một điều kỳ diệu rồi.
Tôi thích, chỉ đơn giản là vô cùng thích. Cái thứ ban đầu tựa như làn sương
màu trắng mong manh đó dần đông cứng lại rồi cuối cùng lại trở về nước.
Thế nhưng tất cả đều chui vào dạ dày một cách ngọt ngào. Tôi thích cái
cảm giác ấy.

Trên đường về, vừa ngồi dưới gốc cây liễu cảm nhận bầu không khí lúc

chiều tà của các ngôi nhà xung quanh, tôi và Hajime vừa nhâm nhi lon
nước trà.

Em nói:
“Chị này, tại sao mọi người lại muốn có nhiều tiền thế nhỉ?”
“Có thể là vì có những người chẳng cần làm gì mà tiền vẫn chui vào túi.

Ví dụ như những người vốn có nhiều đất đai, hay những người làm việc
chăm chỉ rồi đến một lúc nào đó tiền cứ tự nhiên chảy tới thôi…”

“Vâng.”
“Thế rồi có những người khi nhìn những con người ấy tự nhiên cảm thấy

ghen tị, rồi họ nghĩ làm thế nào để được như những người kia.”

“Có vẻ đúng nhỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.