NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 259

đầm lầy hoang hóa màu đỏ nhạt, và những dãy chỏm đồi quen thuộc từ lâu
làm gợi nhớ lại nhiều kỷ niệm.
Một cánh rừng tần bì cao vun vút, một con suối, một nhà kho cũ kỹ hiện ra;
Goldmund nhìn thấy lại, trong lòng xốn xang, có cả mừng vui và sốt ruột.
Cậu nhận ra các ngọn đồi ngày trước cậu đã cùng Lydia, con gái vị hiệp sĩ,
sóng đôi lững thững trên mình ngựa, và xót xa nhận ra vùng đồng đất xưa
kia cậu đã băng qua khi bị trục xuất giữa những nụ tuyết rải rác. Đây lại nổi
lên các khóm cây tống quán sủi, chiếc cối xay gió và tòa lâu đài; lòng se lại
với chút niềm vui, cậu phát hiện ra các khung cửa sổ của phòng làm việc,
nơi trước đây trong thời tuổi trẻ huyền thoại của mình, cậu đã phải ngồi
nghe kể về các chuyến hành hương của vị hiệp sĩ và giúp hiệu đính bản văn
tiếng Latinh của ông ta. Đoàn ngựa của họ bước vào sân: Đây là một đoạn
đường đã dự tính trước. Goldmund yêu cầu tu viện trưởng đừng gọi tên
mình, và để cho cậu dùng bữa với chú giám mã cùng các gia nhân. Cách
sắp xếp ấy liền được đồng ý. Không còn nữa vị hiệp sĩ và nàng Lydia,
nhưng vẫn còn một số thợ săn, mấy gia nhân; và trong nhà, Julie, bà chủ
xinh đẹp, tự hào và kiêu sa vẫn hằng sinh sống và ngự trị bên cạnh đức ông
chồng… Nàng luôn đẹp tuyệt vời, với nét sắc sảo vốn có, nàng cũng như
đám đầy tớ đều không nhận ra Goldmund. Sau bữa ăn, lúc chập choạng tối,
cậu lẻn ra vườn, liếc nhìn qua hàng rào, các bồn hoa đã cảm nhận sắc đông,
đến cửa chuồng liền nhìn xem đàn ngựa. Cậu nằm ngủ trên ổ rơm với chú
giám mã. Lòng trĩu nặng các kỷ niệm, cậu thức giấc nhiều lần. Cuộc sống
phân tán và cằn cỗi mở ra sau lưng cậu, đầy những hình ảnh rạng rỡ nhưng
vỡ vụn làm nhiều mảnh với giá trị bé nhỏ và nghèo nàn về tình yêu! Sáng
ra, lúc lại ra đi, cậu đưa mắt nhìn lên các cửa sổ, lo lắng tự hỏi liệu mình có
còn trông thấy Julie một lần nữa không. Cũng như cậu đã tìm trong sân tòa
giám mục xem Agnès có xuất hiện một lần nữa không. Nàng đã không đến,
Julie cũng không ra. Về phần cậu, cả đời dường như vẫn vậy:Những lần
chia tay vĩnh biệt, trốn chạy, quên lãng, và cậu vẫn hai bàn tay trắng, con
tim giá lạnh. Cả ngày, bị ám ảnh, chẳng nói lời nào, vẻ mat u buồn buông
lơi trên mình ngựa, Narcisse để cậu yên trong tâm trạng ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.