NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 296

Đó là gương mặt thiêng liêng hơn cả trong mọi gương mặt; lúc nào mình
cũng mang theo trong người mình: Một ảo ảnh bí ẩn về tình yêu. Mới cách
đây không lâu, mình hoàn toàn không sao nghĩ được là mình có thể chết mà
không khắc họa các đường nét của mẹ, cả đời mình vậy hóa ra là vô ích.
Giờ đây, bạn hãy nhìn xem bước ngoặt kỳ lạ đã đẩy đưa các sự vật: Thay vì
các bàn tay mình chạm khắc và tạo hình mẹ, thì chính mẹ lại nhào trộn và
gia công: Hình hài mình. Mẹ đưa các bàn tay của mẹ bọc quanh tim mình,
và mẹ lấy nó ra, mẹ dốc mình trống rỗng; mẹ thu hút mình và đưa mình đến
với cái chết; cùng với mình, giấc mơ của mình cũng chết theo, Pho tượng
tuyệt vời của Bà Mẹ Êva. Mình còn thấy Mẹ đó, và nếu các bàn tay mình
còn đủ sức, mình có thể trao cho Mẹ một hình hài. Nhưng mẹ không chịu,
mẹ không muốn mình làm lộ điều bí mật của mẹ; mẹ muốn tốt hơn mình
chết. và mình chết không luyến tiếc, dễ dàng thế này là nhờ có mẹ.
Narcisse nghe tâm can rối bời. Anh phải cúi xuống gần sát khuôn mặt của
bạn để nhận cho ra từng lời nói. Lúc thì anh nghe rõ, có lúc không nhận ra,
nhưng đối với anh ý nghĩa của cả câu chuyện ấy vẫn ẩn kín.
Người bệnh một lần nữa nhướng các hàng mi và nhìn anh bạn hồi lâu. Đôi
mắt ấy tỏ ý chia tay với bạn. Và với một cử động dường như ra hiệu không
chịu nhận, cậu thầm thì:
- Narcisse, một ngày nào đó làm sao bạn muốn chết được, bởi bạn có mẹ
đâu. Không có mẹ, người ta không thể yêu thương. Không có mẹ, người ta
không thể chết…
Điều cậu thầm thì vẫn không thể hiểu được. Narcisse túc trực ở đầu giường
bạn cả ngày đêm hai hôm cuối cùng, nhìn bạn tắt lụi dần. Các lời sau cùng
của Goldmund như một ngọn lửa đốt cháy con tim anh.

Hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.