NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 108

“Ông ở nhà không có gì để làm cả. Ông hẳn là buồn lắm. Thế nên cứ

uống rượu với hút thuốc mãi thôi, nhưng hai thứ đó tốn nhiều tiền quá, ông
cũng không nỡ, thế là tiêu xài tiện tặn, tự mình làm khổ chính mình… Ba
mẹ mua cho ông, ông đều cẩn thận cất đi, để dành dùng từ từ. Về sau này,
cả cơm ông cũng ăn không được nữa, thân thể càng lúc càng yếu, ngay cả
sức lên xuống cầu thang cũng không có. Mọi người trong nhà khuyên can,
ông cười buồn bảo, cai không được nữa rồi. Lúc đưa ông đến bệnh viện, cả
người chỉ còn lại xương với da. Mẹ bảo, bác sĩ dặn dò gia đình phải chuẩn
bị sẵn tâm lý.”

Viền mắt trở nên nóng ran, trong bóng tối, đôi bên không nhìn thấy

nhau, Tần Ương trở người, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà trên cao, giọng nói
mơ hồ hiện ra sự run rẩy: “Lần này ông nằm viện hơn một tháng, tôi còn
chưa đến thăm lần nào. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông, là Tết âm lịch năm
ngoái. Lúc đó, chỉ gọi được một tiếng ông, còn lại cũng không nói được
thêm gì khác…Hai năm nay, cũng chỉ có lúc Tết mới đi thăm ông…Vốn
nghĩ rằng chờ đợt này thi xong sẽ vào viện thăm ông, còn muốn nói chuyện
với ông nhiều hơn, còn muốn đưa ông đi dạo đây đó…”

Giọng nói run rẩy rồi đứt quãng giữa chừng, nhường chỗ cho những

tiếng nấc nghẹn ngào lặng lẽ vang lên.

Một Tần Ương yếu đuối và đau thương như thế, chỉ một mình Thẩm

Tấn thấy được mà thôi. Cũng như năm trung học đó, nơi con hẻm nhỏ đó,
cũng chỉ mình Tần Ương biết được dáng vẻ bất lực đầy ngập đau xót của
Thẩm Tấn là như thế nào.

Thẩm Tấn im lặng không nói, chỉ xoay người sang, chậm rãi vươn tay,

ôm lấy Tần Ương. Giây phút đôi bên mặt kề mặt, mới hay nước mắt từ lâu
đã nhuốm ướt gương mặt cậu con trai ấy thành một mảnh lạnh lẽo. “Ngày
mai tôi mà ngủ gật trong lúc thi, đằng ấy lấy bao nhiêu trà sữa để bồi
thường cho tôi đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.