NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 107

bên dưới tán ô đen nhợt nhạt yên tĩnh, không nhìn ra bất cứ tình cảm nào.

“Lúc nhỏ, ba mẹ bề bộn công việc, rất thường đi công tác, không tiện

dẫn tôi theo, thế nên gửi về bên ngoại nhờ người trông coi hộ. Từ lúc ấy đã
thích bám theo ông rồi. Tôi là cháu trai đầu lòng, trong đám con cháu, được
ông thương nhất, không cho gọi là ông ngoại bao giờ, trước giờ vẫn gọi là
ông thôi.”

“Ông rất thương tôi, dù tôi có làm sai chuyện gì ông cũng đứng ra bảo

vệ, không để cho ba mẹ mắng tôi.”

“Cậu con ngoan trò giỏi Tần Ương cũng có lúc bị ba mẹ đánh đòn

sao?” Thẩm Tấn cười khẽ ngắt ngang lời.

Tần Ương cũng mỉm cười: “Lúc còn bé, ai sinh ra đã biết nghe lời

hiểu chuyện ngay chứ?”

Lời nói lại chậm rãi buông ra: “Lúc đó, cậu cũng biết đấy, mùa hè

chẳng bán nhiều kem như bây giờ, có được một que kem hình búp bê đầu
to là cả một mơ ước rồi, không thì một cây kem đá thôi cũng được. Chỗ
làm đó tốt lắm, ngày nào trời nóng bức cũng phát đá bào cho mọi người
giải khát. Mỗi ngày ông đều mang theo một bình thuỷ, lấy phần mình đổ
đầy vào đó, mang về cho tôi ăn. Vị của nó ngọt lắm, còn thơm mùi sữa
bò… Thế nên, ngày nào cũng vậy, băng ghế trước nhà luôn có một đứa
cháu nhỏ, ngồi chờ ông về.”

Nói đến đây, nhớ lại cái thuở ngây ngô lúc ấy, môi Tần Ương bất giác

nở ra một nụ cười, nhẹ giọng nói tiếp: “Sau đó, ông về hưu, còn tôi cũng
bắt đầu đi học, không còn rảnh nữa mà quấn lấy ông. Phải lâu lắm mới có
thể đến thăm ông. Lần nào ông cũng bảo, đến chơi với ông thường hơn đi.
Lần nào tôi cũng gật đầu, hứa với ông. Thế rồi bận quá, lại quên đi…Mỗi
lần đến thăm, cũng nói với ông không được mấy câu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.