NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 105

“A… không có.”

“Qua nay cậu có ngủ chút nào không?”

“Không có.” Thuận miệng thốt ra.

Ngây ra năm giây, khi đã nhận ra Thẩm Tấn vừa hỏi gì và mình vừa

đáp gì, Tần Ương vội vã chối biến: “Không phải, có ngủ, ngủ đủ cả.”

“Vậy cặp mắt thâm quầng như thế này là do ngủ đủ giấc mà ra à?”

Thẩm Tấn vẫn không chịu buông tha. Lần này, Tần Ương lẳng lặng cắn
môi không đáp. Thẩm Tấn cười khổ một tiếng, cúi đầu thở dài: “Tôi nằm
ngay bên cạnh cậu mà, cậu có ngủ hay không, lẽ nào lại không biết?”

Mấy ngày nay hai vợ chồng nhà họ Tần phần vì lo việc hậu tang của

ông ngoại, phần sợ bà ngoại Tần Ương buồn nên đã nán lại bên đó chuyện
trò an ủi, mà thời điểm này cũng là giai đoạn chạy nước rút của Tần Ương
trong kỳ thi vào cao đẳng, quan trọng không kém. Thế nên, mẹ Tần Ương
cũng đã ngỏ lời nhờ Thẩm Tấn sang ở cùng, dù gì bọn trẻ có hai đứa chăm
sóc qua lại cho nhau vẫn là tốt hơn.

Thẩm Tấn lại nói, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng mà chính cậu cũng

không nhận ra: “Tần Ương, cậu không phải là một người rất hiểu chuyện
sao? Lúc cậu giáo huấn tôi hồi học cấp hai, điệu bộ so với cô Lý còn ra vẻ
giáo viên hơn nhiều.”

Buổi tối, Tần Ương vẫn không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là

trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ở nhà tang lễ khi đó, nhìn thấy bộ quần áo
hàng ngày ông hay mặc cùng với chiếc mũ quen thuộc ông thường đội mỗi
khi ra ngoài, cùng nằm im lặng trong một góc quan tài. Xung quanh là
tiếng nhạc ai oán không ngừng trỗi lên, không khí nặng nề bi thương.

Như thế, dù muốn hay không mắt vẫn cứ trừng trừng mở ra, nhìn đăm

đăm lên trần nhà mờ tối. Nửa đêm, ngày cũ chưa qua, ngày mới chưa đến,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.