NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 103

Người bên cạnh cũng quay sang tiếp lời: “Nói mới nhớ, lúc còn nhỏ

hai ông cháu đã rất quấn quýt nhau rồi… Nhưng lúc đó cháu còn bé quá,
chắc là không nhớ được đâu.”

Tần Ương cười khẽ đáp: “Không đâu, cháu vẫn nhớ rõ mà.”

Ngôn ngữ bị nghẹn lại ở cổ họng, một tiếng khóc cũng không ra.

Tần Ương biết, bản thân mình có được một gia đình rất hạnh phúc.

Ông bà hai bên đều còn, bất luận là bên nội hay bên ngoại, anh chị em
trong nhà trên dưới đều rất hòa thuận yêu thương nhau. Mỗi dịp lễ tết, dù
bận rộn việc gì dù ở xa cách mấy, mọi người cũng đều tranh thủ thời gian
về nhà, họp mặt đông đủ bên bữa cơm đoàn viên, khung cảnh yên vui và
ấm áp biết mấy. Đây là lần đầu tiên biết đến cảm giác mất đi một người
thân yêu là như thế nào, đã từng cho rằng bản thân sẽ vô cùng thương tâm
hay đau khổ, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, chỉ cảm thấy phảng phất
giống như một giấc mộng. Ngu ngốc quá phải không, nhưng trong lòng
không hiểu vì sao lại vô cùng yên tĩnh và tỉnh táo, yên tĩnh đến lạ lùng, tỉnh
táo đến không thực.

Tang sự diễn ra vô cùng trang trọng, mọi người cùng nhau quỳ xuống,

cùng nhau dập đầu, lửa đỏ lúc nào cũng bập bùng cháy trong chậu đồng,
cùng nhau đốt tiền giấy cho ông. Mọi nghi thức Tần Ương đều nhìn theo
người lớn trong nhà mà cẩn thận làm theo. Những đêm sau đó lại trằn trọc
ngủ mãi không yên. Một mình nằm trong căn phòng quen thuộc của mình,
nhưng trước mắt luôn là một quang cảnh trắng xoá. Bên tai nghe thấy
những âm thanh nức nở đầy đau xót, hết tiếng này đến tiếng khác quẩn
quanh không ngừng.

.

.

Cũng trong thời gian đó, ngày cứ kéo nhau trôi qua một cách vội vã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.