NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 102

“Lúc trưa, ông tụi con còn ăn được những nửa chén cháo, sắc mặt

cũng tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều. Bọn nhỏ trong nhà khi đó còn đang
bàn nhau coi có cách chữa bệnh nào tốt hơn hay không, muốn đưa ông đi
khám thử xem thế nào. Kết quả, buổi chiều vừa mới ngủ được một chút đã
bắt đầu ho, ho liên tục, ho ra cả máu, má cầm khăn lau cho ông, hết lần này
đến lần khác, nhưng làm sao cũng không được…Lúc bác sĩ tới thì đã không
kịp nữa rồi…”

Linh đường của ông đặt ngay trong gian phòng nhỏ của hai ông bà, bà

ngoại Tần Ương như người mất hồn mê man nói đi nói lại tình hình lúc đó.
Không khí ngập mùi nhang trầm, cùng tiếng lạo xạo của giấy vàng mã bị
đốt cháy trong chậu đồng, bài kinh “Đại Bi Chú” vẫn rì rầm vang lên, át đi
tiếng nói chuyện của mọi người, chỉ loáng thoáng nghe được những câu đứt
đoạn vụn vặt.

“Cứ tưởng ông có thể qua được hè năm nay…”

“… Hút thuốc, uống rượu, ông đều cai không được.”

“Mới có sáu mươi bảy tuổi, còn chưa đến được bảy mươi…”

Tần Ương đờ đẫn ngồi đó, chờ khi lễ làm xong, thì bước lên đưa một

ly nước cho bọn họ. Khắp nơi nơi đều là vải trắng bạch, trên các bức tường
treo đầy loại vải phướn năm màu vô cùng sặc sỡ, hình ảnh trước mặt lúc hư
lúc thực, người vẫn ở đây nhưng hồn thì đã đi đâu mất rồi.

Có người từ sau đi đến hỏi chuyện: “Tần Tần vẫn còn đang đi học

phải không con?”

“Dạ, cấp ba ạ”

“Thế à, vậy sắp thi vào cao đẳng rồi nhỉ? Cố gắng học hành nha con.

Trong đám con cháu, đứa học giỏi nhất là con, bình thường ông rất thương
con đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.