NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 122

“Lỗ hổng tầng ô-zôn” ở phía đó dường như cũng cảm thấy được có

người bên này đang nói xấu gì đó sau lưng mình, đi lại gần, cách hàng rào
lưới ném quả bóng trên tay về phía Tần Ương: “Vào đi!”

Tần Ương bắt bóng ném trả lại, cười chẳng nói, sau cuối vẫn cùng

Đường Đường đứng bên ngoài tiếp tục tán gẫu hàn huyên tâm sự.

“Lỗ hổng tầng ô-zôn” nói ra thì thật là một nhân vật không tầm thường

chút nào. Cậu ta không những chơi bóng giỏi, lại còn tốt bụng nhiệt tình,
tính cách phóng khoáng, quen biết rộng rãi, đặc biệt đối với phòng ngủ của
Tần Ương thì cực kỳ quen thuộc. Tám người trong phòng cộng thêm cả cậu
ta là chín, thường xuyên châu đầu vào trước màn hình máy tính, hưng phấn
háo hức rạo rực dán mắt vào những đoạn phim độc quyền, chuyên diễn đi
diễn lại mấy cảnh yêu đương đầy cảm xúc.

Nhìn đám phim ảnh được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự trong máy

tính, “Nhật Bản” ra Nhật Bản, “Hong Kong” ra Hong Kong, “Âu Mỹ” ra
Âu Mỹ, bọn con trai trong phòng hoa cả mắt, từ tận đáy lòng ngưỡng mộ
không thôi: “Cao nhân! Thật sự là cao nhân!”

Mắt vẫn đăm đăm nhìn vào hình ảnh đôi nam nữ đang dây dưa trên

màn hình trước mặt, tay lại vòng qua ôm chặt vai Tần Ương, Thẩm Tấn
cười cười: “Không dám, không dám. Mọi việc đều xét theo hai chữ ‘chuyên
nghiệp’ mà làm thôi.”

Tần Ương cười nhạt: “Cậu ta cận thị là do thường xem cái loại phim

này đấy.”

Bọn con trai mười chín hai mươi tuổi, cơ thể tráng kiện huyết sung khí

mãn, mải mê xem đến mức chẳng buồn màng đến thời gian. Lúc bất đắc dĩ
phải leo lên giường nằm thì một chút buồn ngủ cũng không có. Mà nằm
không thì chán, thế là quay sang to nhỏ bàn tán với nhau về những cảnh
phim vừa xem xong. (ò_ó)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.