NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 175

Mặt trời ở phía sau lưng Tần Ương, bao bọc lấy cậu bởi một vùng

sáng trắng, đồng lõa trong việc giúp cậu giấu đi mọi biểu cảm trên gương
mặt. Thẩm Tấn nhìn gương mặt sáng mờ trong ánh sáng đầu ngày của
người đối diện, nói khẽ: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đến.”

Tần Ương cười cười, ra vẻ vui đùa đấm vào vai cậu ta một cái: “Có

phải sẽ không thể gặp lại nữa đâu.”

“Gọi mà không nghe gọi mà không nghe gọi mà không nghe…” Tiếng

chuông điện thoại bỗng bất ngờ vang lên, Tần Ương chỉ bình thản nói: “Tôi
biết cậu đã đến rồi.”

Thẩm Tấn nói: “Tần Ương, tối hôm đó tại sao lại bỏ mặc tôi ở tiệm

cơm đó?”

Tần Ương im sững, từ tận sâu trong lòng, một nỗi sợ hãi mơ hồ thoảng

qua. Mặt trời dần lên cao, nắng gắt đến mức chói mắt, bạn học xung quanh
ai nấy cũng đều đã quần áo chỉnh tề ôm sách vở vội vã lên giảng đường.

“Anh em tốt, lần sau tôi sẽ ném cậu xuống sông.”

Câu chuyện nói đến đó thì kết thúc. Thẩm Tấn chuyển sang kể về khu

trường mới, bảo rằng nơi đó điều kiện vật chất tốt lắm, một phòng ở chỉ có
hai người, lúc rảnh rỗi còn có thể lên sân thượng tắm nắng. Chỉ là trường
thì lớn mà người lại ít, trong sân tìm mãi cũng chẳng thấy một gốc ngô
đồng, phía cửa sau khi về đêm cũng chẳng mở ra một khu chợ náo nhiệt
đông vui nào.

Tần Ương lẳng lặng đứng nghe, sau cùng cười bảo: “Đừng để cho tôi

biết cậu lại gây họa cho con gái nhà nào.”

Bên này vẫn là những lời vui đùa như trước. Bên kia người nọ cũng

đáp lại bằng mấy tiếng cười ha ha như lúc xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.