NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 176

Tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, mọi thứ vẫn chưa hề thay

đổi. Chỉ có hai kẻ trong lòng tự hiểu, đêm tối đó, nơi tranh sáng tranh tối
của tiệm cơm nhỏ, trong không gian ngây nồng men say của rượu, mọi thứ
đã xảy ra dường như cũng im lặng mà mất đi. Mỗi lần Thẩm Tấn muốn thử
nhắc tới, Tần Ương lại cẩn thận tránh đi. Những ngày này, Thẩm Tấn cũng
không còn ngủ lại ký túc xá của Tần Ương nữa. Mỗi khi màn đêm buông
xuống, Tần Ương sẽ nói: “Tối quá rồi, về đi, tám giờ sáng mai cậu còn có
lớp.”

Thẩm Tấn còn đang chần chờ đứng dậy, Tần Ương đã ân cần mở sẵn

cửa phòng cho cậu ta.

“Tần Ương, cậu tránh mặt tôi.”

Tần Ương bật cười: “Sao lại thế được?”

Phía giường bên kia, Tiểu Tân trở người, phát ra âm thanh “kẽo kẹt”,

bên tai nghe thấy giọng nói đầy bất an của Thẩm Tấn vang lên: “Chúng ta
sẽ mãi ở bên nhau.”

Ánh nhìn của Tần Ương lạc đi đâu đó nơi trần nhà trống rỗng: “Trên

đời này có buổi tiệc nào mà không tàn.”

………

Nghỉ hè, Tần Ương và Thẩm Tấn cùng đi xem một bộ phim điện ảnh,

tựa là “Mr&Mrs Smith”. Bộ phim nói về một cặp vợ chồng đồng sàng dị
mộng, cùng sống dưới một mái nhà nhưng trong lòng mỗi người đều giấu
kín một tâm sự riêng.

Trong rạp, Tần Ương ngồi bên phải, Thẩm Tấn ngồi bên trái, ở giữa là

Đường Đường. Đi xem phim là ý kiến do Thẩm Tấn đưa ra, Đường Đường
là do Tần Ương dẫn đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.