NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 177

Tần Ương còn nhớ rõ lúc nhìn thấy Đường Đường, biểu cảm trên mặt

cậu con trai ấy đã thay đổi như thế nào. Thoạt đầu là ngỡ ngàng, sau đó
lặng im trong một sự hụt hẫng không nói nên lời, hoàn toàn ngược lại với
dáng vẻ vui vẻ hứng khởi của Đường Đường.

Phim chiếu đến đoạn cao trào, đôi vợ chồng đồng tâm hiệp lực phá

hủy tổ chức điều khiển phía sau, Tần Ương quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp
ánh mắt Thẩm Tấn đang nhìn về phía mình.

Ánh sáng màu trắng bạc từ màn ảnh hắt xuống một lớp mờ mờ trên

gương mặt cậu ta, Tần Ương thấy người nọ cười với mình, trong dáng cười
có ý làm nũng, có điểm rất bất đắc dĩ, còn có chút gì đó dường như rất tủi
thân buồn bã. Tần Ương không lộ ra bất cứ phản ứng nào, lẳng lặng quay
lại với bộ phim, coi như không hay không biết gì về ánh mắt của người nọ,
nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể gạt được chính mình.

………

“Cậu làm thế coi như cũng đã quá rõ ràng rồi nhỉ?” Trên đường về,

Đường Đường nói.

Đợi mãi cuối cùng xe buýt cũng ghé vào trạm, ban đầu mọi chuyện

đều ổn cả, ba người đều đứng ở chỗ cửa sau xe. Thế nhưng không hiểu sao,
Tần Ương lại bỗng nhiên kéo theo Đường Đường chen lên phía cửa trước.
Xe ủ đầy người, buổi trưa nóng bức, ai cũng chẳng khá gì hơn ai. Mùi nước
hoa, mùi mồ hôi, hòa trong mùi hăng hắc của xăng xe hợp thành một thứ
không khí khiến người ta dễ cảm thấy buồn nôn.

Tần Ương không trả lời câu hỏi của Đường Đường, chỉ ngoảnh nhìn

về nơi mình vừa bỏ đi. Vừa khéo làm sao, người đứng ngay sau đó lại là
một quý bà váy hoa vô cùng mũm mĩm. Tầm nhìn thế là bị che khuất, gì
cũng không thể trông thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.