NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 181

Lúc này Thẩm Tấn nghe gọi cũng nhất thời ngẩn ra, dừng lại, nhìn

sang thì thấy ngay Tần Ương đang đứng bên cạnh cửa. “Cậu…cậu…
cậu…” Ngón tay run run chỉ về phía Tần Ương, nhưng chỉ có thể gập
người để thở, nói sao cũng không ra lời.

Hơi thở dồn dập, gương mặt bừng đỏ, khó khăn lắm mới nói ra được

một câu hoàn chỉnh: “Không phải cậu sao?” Trong ánh mắt, vẻ kinh ngạc
hiện ra, không rõ là hoảng hốt hay vui mừng, nhưng sự lớn lao ấy, chừng
như không bao giờ có thể xoa dịu đi được.

Lúc thì “cậu”, lúc thì “không phải cậu”, mọi người thật là bị cậu ta

làm cho rối tinh rối mù cả lên. Chỉ mình Đường Đường đoán biết sơ qua ít
nhiều nội tình bên trong, trước thì mở cửa phòng Lão Ban bảo mọi người
vào, sau cẩn thận ném cho Tần Ương một ánh nhìn đầy ý tứ, để hai người ở
lại bên ngoài riêng với nhau.

“Không phải tôi đâu.”

Tần Ương dẫn Thẩm Tấn xuống lầu. Gian phòng ngoài đầy người qua

kẻ lại, phần lớn đều là bệnh nhân đang xếp hàng chờ đến lượt mình. Không
có ý chiếm chỗ ngồi của bệnh nhân, cả hai ra tận chỗ bồn hoa bên ngoài
cổng bệnh viện.

Thẩm Tấn ngồi nghỉ một lúc, nhịp thở cũng dần dần ổn định trở lại:

“Hôm nay mới nghe người ta nói…Bảo là khoa của các cậu. Tôi hỏi là ai,
bọn họ bảo không biết, vì trường bên đó còn chưa có bắt đầu tuyên truyền.
Chỉ biết là đeo kính, nhìn có vẻ hiền lắm, lúc trước còn ở trường cũ thì ở
ngay bên dưới lầu của bọn tôi. Có đứa còn hỏi tôi, nói là anh em của tôi,
sao tôi lại không biết. Tôi còn tưởng là, tưởng là… Hứ!”

Đã rất lâu rồi không nhìn thấy biểu cảm như thế này ở cậu ta, lần gần

đây nhất…. Lần gần đây nhất là lúc nào? Thật không nhớ rõ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.