NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 183

Tần Ương dường như không biết gì về tâm tư trong lòng Thẩm Tấn,

chờ lâu, khẽ khàng cau mày: “Không phải còn có giờ học sao? Từ đây đến
trường mới cũng khá xa. Cậu sẽ bị muộn cho coi.”

Muốn vùng khỏi tay người nọ, nhưng Thẩm Tấn vẫn nhất định không

buông, gương mặt trước giờ chỉ quen với vẻ cười cợt dần dần hiện lên một
sự hoang mang mờ mịt: “Tần Ương…”

Tần Ương bình tĩnh nhìn cậu ta.

Cổ họng giống như bị vật gì đó ngăn lại, dưới ánh nhìn ôn hòa của

Tần Ương, câu nói thoát ra một cách khó khăn khỏi miệng Thẩm Tấn:

“Chúng ta, chúng ta là anh em, có phải không?”

Gương mặt bình thản của Tần Ương dần hiện lên một ý cười rõ rệt:

“Anh em?”

Trong đầu lặp đi lặp lại cái từ ấy, muốn cười vì nó mà thấy đau cũng vì

nó, thân người trong lúc đó cũng chậm rãi cúi xuống, hơi thở đôi bên gần
kề, ánh mắt người nọ ngập tràn hoang mang và bất an. Tần Ương nở một
nụ cười, hôn nhẹ qua môi cậu ta, sau đó liền rời khỏi: “Có loại anh em nào
lại làm ra những chuyện như thế này không?”

Nụ hôn nhẹ hẫng, mỏng tang như cánh chuồn chuồn lướt nước, có mà

như không.

“Cậu cũng hiểu rõ mà, không phải sao?” Tần Ương vẫn nói một cách

điềm tĩnh.

Thế nào lại không hiểu rõ chứ? Thời đại này đã là thời nào? Một thằng

nhóc mũi dãi lòng thòng tuổi còn đi nhà trẻ đã biết ôm chặt không rời
những dì xinh đẹp, luôn miệng nịnh nọt gọi “người đẹp ơi”, học sinh tiểu
học giờ giải lao ngồi rứt giấy nắn nót viết thư tình cho nhau, mấy cô cậu trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.