NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 182

“A…” Tần Ương cười thành tiếng, “Đêm qua không phải còn nói

chuyện điện thoại với đằng ấy sao?”

Nhắn tin đến Tần Ương rất ít khi trả lời, thế nên mỗi ngày Thẩm Tấn

đều gọi điện sang. Bọn người Tiểu Tân tập trung ở phòng khách xem ti vi,
Tần Ương một mình ở lại trong phòng nói chuyện cùng Thẩm Tấn.

Thỉnh thoảng, Tiểu Tân đi vào phòng trong lấy đồ này đồ nọ, thấy Tần

Ương cười vui vẻ quá, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tần Ương, anh đang nói
chuyện với người yêu hở?”

Trong lúc Tần Ương còn chưa đáp nên lời, phía bên kia đầu dây cũng

đã nghe thấy, có người sẽ vì thế mà âm thầm hỉ hả cười một phen.

“Người ta có kịp nghĩ ngợi gì đâu…Vừa nghe nói là đằng ấy, người ta

đã chạy ngay đến đây rồi.” Thẩm Tấn cúi đầu đáp, nhịn không được tức tối
kêu lên.

“Thiệt tình! Trưa nay còn phải lên lớp…”

“Vậy trở về đi.” Tần Ương đứng dậy, tay lại bị Thẩm Tấn nắm chặt.

“Tần Ương…”

Tần Ương quay đầu lại, thấy người nọ đang nói mặt bỗng nhiên đỏ

dần lên.

“Chúng ta đã lâu rồi không có nói chuyện đàng hoàng với nhau…”

Mặc dù mỗi ngày đều gọi điện đến, cũng chỉ có mỗi mình mình nói đủ thứ
chuyện trên trời dưới đất, Tần Ương chỉ là im lặng lắng nghe. Có đôi khi
giật mình bỗng nhận ra, người nọ rốt cuộc có đang nghe mình hay không?
Cảm giác như thế này thật vừa lạ lùng vừa khó chịu quá, trước kia không
phải như thế, mà là… Mà là…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.