NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 202

“Là do… đó là do… người ta mải nghĩ chuyện khác.” Cậu thanh niên

ngày thường cao lớn đường hoàng là thế, giờ đây gương mặt vì bối rối mà
đỏ bừng, tay chân luống cuống làm gì cũng thấy không được tự nhiên, cứ
ngồi đó ôm chặt lấy bình trà sữa đã uống hết hơn phân nửa, cơ thể hoàn
toàn nương theo nhịp chuyển động nhanh chậm của con tàu.

“Ai kêu cậu suy nghĩ lung tung làm gì.” Một lúc lâu, không thể nhịn

thêm được nữa, Tần Ương nhẹ giọng lên tiếng trách.

Chỉ chờ có thế, Thẩm Tấn buông ra hai tiếng cười “hì hì” đầy mãn

nguyện, vẻ mặt trong nháy mắt đã hệt như một con mèo thành tinh.

Bác gái ngồi bên cạnh Thẩm Tấn quay sang nói chuyện với một bác

gái khác, sau còn tốt bụng dịch sang bên nhường chỗ cho bạn mới của mình
ngồi vào. Băng ghế vốn chỉ đủ chỗ cho sáu người nay lại phải chịu sức
chứa đến bảy.

Cơ thể bị ép sát vào nhau, Thẩm Tấn thừa cơ nửa dựa nửa ôm lấy Tần

Ương: “Tần Ương, Tần Ương, Tần Ương, cậu bỏ mặc người ta, người ta
không quen chút nào hết.” Này là mè nheo, này là làm nũng, này là trách
cứ, này là thỏa lòng, cứ thế mà nói mãi bên tai, khiến người khác khi nghe
sau vài giây rùng mình sợ hãi lòng cũng bỗng mềm đi rất nhiều.

Tần Ương ngồi thẳng người dậy, khuỷu tay đánh nhẹ vào ngực cậu ta,

thoát khỏi cái ôm của người nọ: “Lâu ngày thành thói.”

Cậu không nói, tôi không nói, đôi bên dụ dỗ lẫn nhau, lại thuận lòng

để cho bản thân bị dẫn dụ, lòng cứ thế mà lơi ra, tình thật nhiều hơn giả ý.
Bao nhiêu ý tứ đều để lộ ra cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi việc chính miệng nói
ra mà thôi.

………

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.