NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 201

“Tần Ương…” Không khí im lặng có chút ngượng ngập, Thẩm Tấn

cuối cùng cũng lên tiếng, âm giọng rất trầm, nghe như một tiếng thì thào.
Vì bối rối, còn có phần ngắc ngứ.

“Tôi cảm thấy… Ưm… chuyện đó…”

Tần Ương vẫn chỉ cúi đầu lắng nghe.

“Đã đến trạm Nam Kinh Đông lộ [2], các hành khách xuống trạm xin

mời xếp hàng lần lượt ở cửa phía bên phải của xe…” Một giọng nữ ngọt
ngào vang lên ngay lúc Thẩm Tấn còn đang chần chờ, trùng hợp đến mức
khiến người ta phiền lòng.

Cậu học sinh nãy giờ vẫn ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh Tần Ương,

nghe thấy thông báo từ loa cao thì giật mình bừng tỉnh, lắc lắc đầu mấy cái
cho tỉnh hẳn rồi vội đứng dậy bước đi. Thẩm Tấn thuận thế lấp ngay vào
chỗ trống ấy.

“Hồi tháng trước, cái lúc rất bận đó, cái lão họ Đường ấy… À, không,

là Đường Dật. Bài luận mà ông thầy ấy giao cho, bảo là tôi không đạt yêu
cầu.”

Cửa tàu lại mở ra thêm một lần nữa, đợt khách cũ tràn xuống, đợt

khách mới ùa lên, con tàu sau vài giây ngắn ngủi ghé trạm lại rùng mình
chuẩn bị lao đi, bắt đầu một chặng hành trình mới. Tần Ương đáp: “Chuyện
đó thì tôi biết, cậu đã nói rồi mà.”

Thẩm Tấn dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục quanh co: “Đó là…thầy

ấy bảo tôi không có cố gắng hết sức, tôi xem lại thì cũng thấy quả là mình
chẳng tập trung chuyên tâm gì cả.”

Khó có dịp được nghe cậu ta tự mình thừa nhận lỗi lầm của mình, Tần

Ương thật cẩn thận lắng nghe, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười
nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.