NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 69

Đúng thật là, gương mặt hiện giờ đường nét đã rắn rỏi nhiều hơn xưa,

mỗi khi cười vẻ cao ngạo trong mắt cũng đã giảm đi vài phần lãnh đạm,
thay vào đó là sự đường hoàng đĩnh đạc của kẻ sĩ đang chuyên tâm dốc sức
cho việc học hành, thật sự khiến người ta có chút bối rối khi nhìn đến.

Tần Ương ngẩng đầu nhìn lướt qua cậu ta, ngòi viết bắt đầu vạch một

đường dài lên tay Thẩm Tấn.

“Nè, vẽ nhỏ một chút đi! Ui da, Tần Ương, Tần Ương, nhẹ tay một

chút,…Được, được, được rồi, to thì to, thích to thì cứ vẽ to vào…”

Đầu tiên là một vòng tròn hiện ra, sau đó từ xung quanh mọc ra bốn

cái chân nhỏ, một cái đầu be bé thập thò chui vào chui ra, trên mặt thì chấm
hai điểm thành đôi mắt, thêm một đường mảnh ngoe nguẩy làm thành cái
đuôi, thế là xong một bức phác thảo chân dung rùa con. Dáng điệu vô cùng
ngây thơ khả ái nghiễm nhiên xem lòng bàn tay Thẩm Tấn như là nhà
mình, còn quay đầu mở hai con mắt bé tí hin cười duyên với khổ chủ.

“Cả ngày cũng không được xoá.” Tần Ương ra lệnh.

Thẩm Tấn tức giận đáp lại: “Biết rồi.” Cúi đầu nhìn nhìn bàn tay của

mình, hai hàng lông mày cũng tự động giận dỗi chạy xô vào nhau. Thằng
nhóc Tần Ương này đúng là nham hiểm nhất hạng mà, mỗi ngày cứ đều
đều kiểm tra bài tập của cậu, có cái gì thiếu sót hay sơ suất là lại lập tức lôi
tay cậu ra vẽ rùa, làm hại Thẩm Tấn mỗi lúc nắm tay các bạn gái lại thót
tim vì sợ bị nhìn ra.

“Dáng vẻ hiện tại của cậu làm tôi nghĩ đến một cụm từ.” Tần Ương

nghiêng đầu ngắm nghía Thẩm Tấn, bỗng nói.

“Sao nào? Có phải là ‘ngọc thụ lâm phong’ [4] không?” Thẩm Tấn

đinh ninh chắc cú trong ngực, mặt nghinh lên, môi cười mỉm, vờ vĩnh bày
ra tư thế tự tin là đầy sức quyến rũ nhất của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.