NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 90

May sao còn chặn lại kịp lúc mười ngón ma trảo của Thẩm Tấn đang chực
vươn ra: “Tình thánh ơi, người ta đã đi xa lắm rồi, làm ơn đừng trưng ra
điệu cười đó nữa. Coi đám hoa bên đường kìa? Bị doạ sợ đến mức không
dám nở luôn rồi.”

“Đâu chớ, làm gì có chớ, chúng ta không phải là anh em sao?” Bàn tay

lì lợm mặc kệ thái độ phản kháng của Tần Ương, cứ một mực tiến tới thăm
dò, sau đó nghiễm nhiên quàng ngang eo cậu bạn, “Ông bà ta dạy thế nào?
Nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân. Quần áo rách cái này ta lại
mua cái khác, còn chân tay nếu như bị chặt đứt, chẳng phải là đau chết
người hay sao?”

Lúc ấy loại cặp sách có dây đeo ngang người đang thịnh, Tần Ương và

Thẩm Tấn đều dùng loại đó cả, bởi thế nên lúc này, tư thế của cả hai chính
là lưng kẻ này dán sát vào ngực kẻ kia.

“Thôi đi! Đừng quậy nữa.” Một bên cố lách ra, một bên trái lại cứ

càng ôm chặt vào.

“Eo sao lại nhỏ thế này?”

Vừa nói vừa cười, mặt cũng kề sát bên mặt, trên cửa kính phía đối

diện mơ hồ phản chiếu hai bóng người gắn chặt vào nhau, dây dưa khó
phân.

Khoé miệng cong lên một nụ cười khó hiểu, Thẩm Tấn nghiêng mặt

đi, giọng chợt trầm xuống tựa như một tiếng thì thầm: “Đứng cho vững,
bằng không, cả hai ngã nằm ra đất, đè lên nhau thì khốn.”

Một chữ “đè” nói ra khiến cho không khí xung quanh bất giác đầy ám

muội, thoạt nghe thì tưởng như hoàn toàn bình thường, nhưng có một ý tứ
khác trong giọng điệu của kẻ nói, lộ liễu đến mức người nghe dù cố gắng
đến mấy vẫn không thể không nghĩ gì. Mặt Tần Ương nhanh chóng nóng
lên, bên tai lại nghe thấy Thẩm Tấn cúi đầu cười cười, tim càng đập dồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.