NẾP CŨ, HỘI HÈ ĐÌNH ĐÁM - Trang 179

Khí đen mờ tịt tỏa non sông, hồng về Nam xong! Nhạn về Nam xong!
Gió bấc căm căm tuyết mịt mùng! Tựa triện ngồi trông! Tựa triện đứng
trông! Sưởi lò mặt vẫn giá như đồng, ngồi chẳng yên lòng, nằm chẳng
yên lòng! Dậy xem phong cảnh lúc trời Đông, hoa quên lạnh lùng, người
quên lạnh lùng!

Bốn điệu ca từ trên thật là buồn, Giáng Tiên thường dạo mấy khúc này.
Mỗi khi Thái Công dạo chơi sau vườn, nghe những nhạc buồn của con
gái, bụng cũng lấy làm buồn. Nhân Thái Công có một ông bạn họ Trần
cùng làng, Thái Công cho Giáng Tiên làm con nuôi Trần Công, và làm
riêng một căn nhà trong vườn Trần Công để nàng ở.

Ít lâu sau Giáng Tiên kết duyên cùng Đào Lang, con trai một vị hưu quan
ở gần nhà Trần Công. Về làm dâu nhà họ Đào, Giáng Tiên một lòng hiếu
thuận, và năm sau sinh hạ một con trai.

Ba năm sau, một hôm vào mồng ba tháng Ba, Giáng Tiên tự nhiên vô
bệnh mà mất, năm ấy nàng mới 21tuổi.

Nàng chết đi, ba nhà họ Lê, họ Trần và họ Đào đều thương tiếc sầu thảm
không nguôi, nhất là Lê Thái Bà đêm ngày khóc lóc đau xót vô cùng.

Có lẽ cảm thương mẹ quá đau đớn, một hôm giữa lúc Thái Bà đang
khóc, Giáng Tiên hiện về ôm lấy mẹ mà nói:

- Mẹ ơi! Con ở đây mẹ khóc gì thế!

Thái Bà ngửng nhìn con, và cả nhà xúm lại hỏi han, Giáng Tiên nói:

- Con là Đệ nhị tiên cung phải đày xuống trần, nay hết hạn, phải về thiên
cung. Cha mẹ có âm công, đã vào sổ tiên, mai sau cũng được đoàn tụ
không cần gì phải âu sầu.

Nói xong nàng biến mất.

Từ ngày nàng hiện về, người làng biết chuyện gọi nàng là Tiên chúa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.