NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN - Trang 100

“sự thật trần trụi” rằng, tôi chỉ tình cờ (hay thậm chí, cố ý) đọc được những
câu đó… trước bạn, tức là bạn đủ tỉnh táo để nhìn ra chiếc bẫy.

Tôi tin ai cũng từng có một thần tượng. Cho dù chỉ có một hay nhiều,

ngắn hạn hay dài hạn. Điều khác nhau là chúng ta làm gì với thần tượng
của mình. Chúng ta ngưỡng mộ và học hỏi người đó hay cố xây đắp thêm
để biến họ thành một thần tượng hoàn hảo theo nhu cầu riêng của mình? Để
rồi sau đó thất vọng.

Đôi khi, chúng ta tìm được một bộ xương khủng long, nhưng cứ loay

hoay tìm cách đổi nó để lấy một con rồng. Cũng như cô bạn tôi. Cô đã rung
động trước một anh bạn học giỏi, tốt bụng và dễ dàng gắn thêm cho người
đó sự lãng mạn, tế nhị… Cô gần như đã tạo ra một con người ảo bao bọc
bên ngoài người thật, và cô yêu con người ảo đó. Con người mà cô tạo ra,
cho chính cô. Và cô yêu, chỉ cho chính cô mà thôi. Thật may - cô nói - là
khi con người thật ngỏ lời với cô, thì cô đã nhận ra rằng đó không chính
xác là người mình yêu. Đó chỉ là một bộ xương. Cốt lõi, quan trọng, nhưng
vẫn chỉ là bộ xương.

Bạn có muốn được yêu theo cách người ta yêu một thần tượng? Anh

bạn tôi thì không. Anh nói: “Trong vài trường hợp, chẳng may mắn gì khi
bị biến thành thần tượng. Vì điều đó có nghĩa là ta đang thực sự đánh mất
cơ hội được yêu bởi chính con người thật của mình.”

Kinh nghiệm ấy mới đáng buồn làm sao. Với cô bạn tôi cũng vậy. Khi

đã biết rằng mình yêu một con rồng, thậm chí là ảo ảnh về một con rồng,
người ta sẽ chẳng thèm để mắt đến bộ xương khủng long nữa. Nhưng tệ
nhất là nó khiến họ quên mất điều vô cùng quan trọng: một bộ xương
khủng long cũng là thứ hiếm có và đáng chiêm ngưỡng. Hơn thế nữa, nó
thật hơn một con rồng.

Nhưng khi nhận ra điều đó, thì “đã qua mất rồi bao cơ hội được

yêu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.