NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 158

gạ gẫm chẳng để lại tên tuổi. Sao Gabrielle có thể cho lũ khốn ấy số điện
thoại nhỉ?

Trên giá chỉ có hai khung ảnh. Tấm ảnh đầu tiên hắn biết rất rõ vì chính

hắn là người cầm máy chụp: tiếng cười của Valentine, bị át đi bởi tiếng
sóng biển đập vào những vách đá ở mũi Antibes trong kỳ nghỉ của hai
người tại Pháp. Tấm ảnh thứ hai chụp một chàng trai trẻ khoảng hai mươi
tuổi: Martin Beaumont, vào mùa hè năm 1995.

Chính cái anh chàng Martin Beaumont đã bám theo hắn nhiều năm trời.

Anh chàng Martin Beaumont mà hắn đã dụ chơi mèo đuổi chuột và chính
hắn cũng đã cho người theo dõi từ nhiều tháng nay.

Archibald đeo kính vào để nhìn cho rõ bức ảnh. Hắn đã từng xem hàng

chục tấm ảnh chụp Martin, nhưng tấm này thì hoàn toàn khác. Khuôn mặt
này gợi hắn nhớ tới một khuôn mặt khác. Khuôn mặt của một người đàn
ông đã hoàn toàn buông vũ khí mà chẳng hề sợ hãi. Khuôn mặt của người
đàn ông đang ngắm nụ cười bao dung của một người phụ nữ. Khuôn mặt
của một người đàn ông mới yêu lần đầu.

Hắn máy móc tháo khung ảnh ra. Phía sau tấm ảnh, một tờ giấy nhỏ gập

tư rơi xuống thảm. Archibald nhặt lên và mở ra xem. Đó là một lá thư đề
ngày 26 tháng Tám năm 1995 bắt đầu như thế này:

Gabrielle thân mến,

Anh chỉ muốn báo để em biết ngày mai anh sẽ quay về Pháp.

Chỉ để nói với em rằng suốt cả quãng thời gian ở California, đối với

anh sẽ không có gì quý giá hơn những lần được ngồi cùng em…

Bàng hoàng, hắn đứng lặng hồi lâu đọc đi đọc lại lời tỏ tình này.

Khi đặt khung ảnh trở lại trên giá, hắn nhìn trân trân vào đôi mắt Martin

và nói một câu như thách thức:

- Để xem sức của cậu đến đâu, chàng trai trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.