NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 162

Cô quay về phía phát ra giọng nói vừa hỏi cô. Người đàn ông chống

khuỷu tay lên mặt quầy, nhấm nhấp một chai Corona lạnh, chiếc mũ bảo
hiểm đặt ngay bên cạnh. Ông ta khoảng sáu mươi tuổi, mớ tóc đen bù xù,
bộ râu ba ngày chưa cạo và dáng vẻ lịch lãm: quần bò và áo chui đầu cổ lọ
màu đen, áo khoác thể thao bằng vải tuýt. Không phải kiểu người cao lớn
song cũng chẳng giống ông già đẹp lão. Cũng chẳng phải kiểu người sắp
phải cấy ghép thêm thứ gì. Mà có khi ông ta còn chưa cần dùng tới Viagra.

- Động cơ lại dở chứng à?

- Vâng! cô vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh ông ta.

Ông nâng chai bia hướng về phía cô như muốn cụng ly chúc sức khỏe.

Cô quyết định gia nhập cuộc chơi:

- Cho cháu một chai bia, chú Sunny. Ông đây mời cháu mà.

Đây chính là nguyên tắc số một của cô: ngay từ đầu đã tấn công quyết

liệt và đi trước đám đàn ông xem họ phản ứng ra sao. Để xem họ nhảy xổ
vào bẫy và tự làm mình mất mặt hoặc giành lấy quyền vào vòng trong.

Ông xác nhận nhẹ nhàng bằng một nụ cười và tự giới thiệu:

- Tôi tên là Archibald.

- Gabrielle.

Đến lượt mình, cô nâng chai Corona về hướng ông rồi ăn một phần tư

quả chanh trước khi nhấp một ngụm bia.

Cô cảm thấy ánh mắt ông đang nhìn cô và ngước mắt lên.

Ông không hề nhìn ngực, mông hay miệng cô. Chỉ nhìn vào mắt. Vẻ

mặt ông toát lên sự trìu mến chân thành. Không phải sự trìu mến của một
người ông, cũng chẳng phải kiểu một người chồng vẫn còn yêu vợ nhưng
không còn chung đụng nữa. Không, đây hoàn toàn khác: một sự trìu mến rất
đàn ông. Một điều gì đó mà đã lâu lắm rồi cô không còn thấy nữa.

Đôi khi cô nhớ tới những bài giảng triết học về ngữ dụng. Hegel nói

rằng: Chúng ta suy nghĩ chính bằng lời nói, vì lời nói mang lại sự tồn tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.