NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 240

***

Trưa

Trong hành lang dẫn tới khu phòng mổ, nơi cô được phép đứng chờ,

Gabrielle run rẩy nhìn từng cử chỉ của các bác sĩ phẫu thuật, phía sau lớp
cửa kính mờ, họ đang cố gắng cứu sống hai người đàn ông của đời cô.

Cho dù cô không biết rõ vì sao Martin và Archibald lại cùng nhau thực

hiện “cú nhảy tử thần” từ trên cầu xuống, song cô biết kết cục thảm thương
này chắc chắn là điều không thể tránh khỏi trong cuộc đối đầu không khoan
nhượng giữa hai người họ với nhau.

Cô đã cố tình lẩn tránh không chọn một trong hai người, cô đã muốn giữ

lại cả hai, muốn làm họ xích lại gần nhau, muốn yêu thương cả hai người,
song chắc chắn rồi cũng phải có một cuộc đụng đầu để rồi kết cục bi thảm
chỉ có thể là cái chết.

***

20 giờ

Đêm đã buông xuống được nhiều giờ đồng hồ khi bác sĩ Claire Giuliani

rời phòng mổ, vẻ mặt mệt mỏi và hai mắt thâm quầng. Cô rầu rĩ ném đôi
găng tay và áo blu vào thùng rác rồi lột chiếc mũ phẫu thuật để bung mái
tóc ướt đầm mồ hôi. Một lọn tóc tím rơi xuống mắt nhưng cô chẳng buồn
vén lên. Cô mua cho mình một ly cà phê ở máy bán tự động rồi đi ra bãi
đậu xe. Đêm nay, không khí trở nên mát mẻ và điều này cũng không hẳn
làm cô khó chịu. Cô mới chuyển tới San Francisco chỉ vài tuần nay và đã
bắt đầu thấy nhớ Manhattan. Cô đã quá chán cái lối sống ra vẻ nhàn nhã,
những con người dễ chịu và đáng mến, tinh thần lúc nào cũng sảng khoái
đến nỗi gần như lây nhiễm cả sang nhau. Cô chẳng hề thuộc típ người như
vậy: chẳng dễ chịu, chẳng quyến rũ cũng chẳng lạc quan. Lúc nào cô cũng
cảm thấy trong người khó chịu và yêu thích cái lạnh lẽo khắc nghiệt của
mùa đông New York hơn là bầu không khí ấm áp của California. Cô cố kìm
một cái ngáp dài. Hai mắt cô cay xè: mệt mỏi vì phẫu thuật cả ngày cộng
thêm sự cáu giận vì những việc mình làm đã chẳng thay đổi được gì nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.