NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 246

Anh đưa mắt liếc nhìn đồng hồ: 8 giờ 10 phút sáng, ngày 25 tháng Mười

hai.

Trên ghế bên cạnh, một cô bé có mái tóc vàng hoe cũng vừa mới khó

nhọc tỉnh giấc. Anh nhận thấy vẻ mặt hoảng hốt, lớp mascara đã chảy lấm
lem và chiếc áo phông màu hồng nhạt có in hàng chữ Chẳng phải nữ thánh
chẳng động vào.

Anh đang ở đâu thế này?

Anh tiến về phía khung cửa kính rộng. Sân bay rộng rãi và ngập tràn

ánh sáng: một kiểu nhà thờ tương lai bọc toàn kính và thép, với một mái
vòm trong suốt hình ê lip với một phía tiến thẳng ra mặt biển trông như một
chiến hạm khổng lồ. Trên đường băng, những chiếc máy bay ánh bạc xếp
hàng một đang kiên nhẫn đứng chờ tới lượt cất cánh. Tắm mình trong làn
ánh sáng vàng ấm áp, cả tòa nhà trông giống như một quả cầu pha lê đặt
gần mặt nước, nơi chẳng có tiếng động nào từ bên ngoài vọng được vào.

Thiên đường? Địa ngục? Nơi chuộc tội? Không, được tiếp cận với giáo

lý Cơ Đốc từ bé nhưng Martin chưa từng tin vào những giáo lý của Nhà thờ
cũng như những biểu tượng sơ lược của nó.

Vậy thì là gì đây? Một giấc mơ chăng?

Không, mọi thứ quá rõ ràng, quá cụ thể, không thể là một điều nào đó

ngoài thực tế được.

Anh đưa hai ngón cái lên xoa thái dương và gáy. Anh vẫn còn nhớ tất cả

những gì mình đã trải qua trước đây nhiều giờ: sự phản bội của Gabrielle,
vụ trộm viên kim cương, cuộc đối đầu của anh với Archibald trên cầu, cú
ngã từ độ cao 70 mét của cả hai. Chắc chắn anh không hề nằm mơ, như vậy
chắc anh chỉ có thể… đã chết.

Anh cố nuốt chút nước bọt nhưng cổ họng anh khô cháy. Anh lau mồ

hôi chảy trên mặt.

Đến cuối dãy cửa dẫn ra phòng chờ xuất phát, anh nhìn thấy một quán

cà phê gắn biển chìa ra trên lối đi: Quán Cà phê cầu Cổng Vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.