NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 247

Một cái tên tiền định, anh nghĩ và tiến vào quầy, phía sau quầy là một cô

gái lai tuyệt đẹp có đôi mắt sáng, mặc quần short ngắn và áo hai dây cổ
khoét rộng.

- Chào ông, ông muốn uống gì?

- Ờ... Một ít nước, được không cô?

- Có ga hay không ga?

- Cô có nước Evian không?

Cô sửa lại mái tóc màu đỏ rực của mình và nhìn anh như một gã quê

mùa:

- Tất nhiên.

- Cả Coca nữa chứ?

- Ông chui từ đâu ra vậy?

Anh trả tiền - 10 đô la! - cho chai nước và lon soda rồi quay trở lại chỗ

dãy ghế kim loại. Cô bé mặc áo phông với dòng chữ khiêu khích vẫn ngồi
đó, run rẩy và răng va vào nhau lập cập. Martin đưa cô chai nước, đoán biết
cô đang chết khát.

- Tên em là gì?

- Lizzie, cô bé đáp sau khi tu hết già nửa chai nước.

- Em thấy trong người ổn chứ?

- Nhưng đây là đâu? cô vừa khóc vừa hỏi.

Martin lẩn tránh không trả lời. Người cô bé đẫm mồ hôi, toàn thân run

lẩy bẩy. Nhìn cô bé run rẩy mong manh, anh nhớ tới Camille, cô bé đã được
anh bảo trợ suốt nhiều năm. Anh để lại cho cô lon soda và để cô lại đó một
lúc, trong lúc anh vào mua đồ ở một quầy hàng lưu niệm của sân bay.

Khi quay trở lại chỗ cô bé, anh ném cho cô một cái áo chui đầu nhiều

màu sắc của trường Đại học Berkeley.

- Mặc vào kẻo cảm lạnh bây giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.