NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 249

Mặc dù vậy, Martin vẫn cố nói đùa:

- Nếu mới mười bốn tuổi mà em đã bắt đầu muốn tự hủy hoại mình vì

đàn ông thì đây chưa phải lần cuối đâu, em bé ạ!

Nhưng Lizzie thấy ngay có điều gì đó không ổn.

- Chúng ta đang ở đâu vậy? em hỏi lại, ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ.

- Anh cũng chịu chết chẳng biết gì, anh thú nhận và đứng dậy, nhưng

anh thề rằng chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây nhanh thôi!

***

Anh chạy.

Có cô bé bám gót đằng sau, Martin chạy.

Bất kể nơi này có thực tới đâu, anh vẫn tin chắc cần phải thoát khỏi đây

và phải làm điều đó càng nhanh càng tốt.

Đây không phải một giấc mơ, chẳng phải thiên đường cũng không phải

địa ngục - trên trời chẳng có ai bán những lon Coca không đường với giá 5
đô la - chắc chắn phải là một nơi nào khác.

Và anh phải bỏ chạy thật xa khỏi chính cái nơi “nào khác này”.

Anh quyết định đi theo các biển chỉ đường và cố tình chạy theo hướng

những tấm biển chỉ “Lối ra - Taxi - Xe buýt”.

Những tấm biển này dẫn anh tới khu bán hàng miễn thuế trong một dãy

hành lang dài, nơi từ Hermes cho đến Gucci, tất cả các thương hiệu nổi
tiếng đều có một cửa hàng sang trọng. Sau đó, họ chạy qua khu ẩm thực với
khoảng hai chục cửa hiệu bày bán cơ man nào các món ăn đặc sản: bánh
kẹp hamburger, xa lát, sushi, pizza, couscous, bánh mì thịt nướng, hải sản...
nằm xung quanh một sân trong ở một vị trí trung tâm.

Chốc chốc, Martin lại quay sang hối thúc Lizzie chạy nhanh hơn nữa.

Họ leo cầu thang cuốn rồi đi trên một băng chuyền đang lăn rất nhanh,

tường chừng dài vô tận, giống như chiếc băng chuyền trong nhà ga
Montparnasse ở Paris, chỉ khác là chiếc ở đây không bị hỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.