NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 250

Dọc theo hành lang, tòa nhà trông có vẻ an toàn, sạch sẽ và sáng sủa.

Nhiều nhóm nhân viên vệ sinh đang hối hả lau cho những ô kính lớn trở
nên bóng loáng, nhưng bề mặt kính lăn tăn trông giống như mặt nước đang
gợn sóng theo nhịp chuyển động ánh sáng mặt trời vàng rực.

Rất đông người đứng chen chúc và háo hức trong bầu không khí chuẩn

bị đi nghỉ lễ. Mũ len đội đầu, khăn quàng cổ, nước mũi chảy ròng ròng,
những gói quà: một vài nhóm đang chuẩn bị để đón mừng Giáng sinh. Song
một số nhóm khác lại mặc quần áo sặc sỡ kiểu mùa hè, quần short lửng
nhiều màu và da rám nắng.

Martin nắm lấy bàn tay Lizzie và chạy nhanh hơn, xô phải một vài hành

khách trên đường chạy: những lão già công chức tỏ vẻ doanh nhân, vài
thiếu niên gà gật với tai nghe iPod gắn trên tai...

Khắp nơi, trên các bức tường, những chiếc đồng hồ nhắc nhở thời gian

đang trôi dần.

Ngẩng đầu lên trời, mắt chăm chú theo dõi các biển chỉ đường, Martin

chạy miết, ý thức rõ ràng họ phải rất khẩn trương. Lúc này, họ đã tới gần
cửa ra. Anh kéo tay Lizzie để cô bé chạy nhanh hơn nữa.

Cuối cùng, họ chạy ra đến đại sảnh nơi khởi hành. Lần đầu tiên, Martin

nghe thấy tiếng động từ bên ngoài: tiếng xe cộ chạy, không khí bớt đi mùi
chất khử trùng, sự thô ráp, sống động...

Đúng lúc họ chuẩn bị vượt qua ngưỡng cửa trượt dẫn ra đường trải nhựa

thì một lực hút thật mạnh khiến họ thấy màng nhĩ nhói lên và tầm nhìn mờ
đi.

Khi Martin mở mắt lần nữa, anh vẫn đứng trước hàng ghế kim loại đúng

như khi anh vừa tỉnh dậy. Đằng sau anh, vẫn là những quầy hàng lưu niệm,
vẫn quán Cà phê cầu Cổng Vàng cùng cô phục vụ da đen với mái tóc đỏ
rực...

Anh nhìn Lizzie như xin lỗi: họ đã bị ném trả lại điểm xuất phát!

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.