NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 39

Và nhất là, liệu có khi nào hắn đủ dũng cảm để bước một bước lại gần Cô -
người phụ nữ duy nhất có ý nghĩa đối với cuộc đời hắn - để cầu xin cô tha
thứ?

- Thế nào, chúng ta đi chứ, Vincent? hắn hỏi.

Trong ánh sáng huyền ảo, ánh mắt Van Gogh như lấp lánh hơn.

Archibald quyết định coi đó như một dấu hiệu đồng tình.

- Được, vậy thì hãy cài đai lưng vào. Có thể sẽ hơi xóc một chút đấy!

hắn cảnh báo và nhấc bức tranh ra khỏi vị trí.

Ngay lập tức, chuông báo động đổ dồn và một tiếng còi rú lên vang

động khắp bảo tàng.

***

Tiếng báo động vang vọng ra tận ngoài đường.

Đã sẵn sàng chờ đón, Martin chỉ đợi có tín hiệu này để hành động. Anh

mở cửa xe và bước xuống vỉa hè sau khi đã lấy súng từ trong hộp đựng
găng tay ra: khẩu súng bán tự động Sig-Sauer 9mm, giờ đây hầu hết cảnh
sát Pháp đều đã được trang bị. Anh kiểm tra lại ổ đạn mười lăm viên rồi đút
súng vào bao.

Mong rằng mình không phải dùng tới nó…

Đã lâu anh không luyện tập. Từ khi chuyển sang OCBC, anh chưa từng

bắn một phát súng nào, trong khi hồi còn ở Stups anh sử dụng súng thường
xuyên.

Martin băng qua hai làn đường để áp mình vào bức tường bảo tàng nằm

vuông góc với sông Seine. Con phố Légion-d’Honneur vắng tanh nếu
không kể tới hai kẻ vô gia cư đang ngủ trong túi ngủ ở ngay cửa xuống ga
tàu điện ngầm RER C. Viên cảnh sát trẻ nép mình sau một cây cột Morris
và tiếp tục theo dõi từ vị trí mới. Ngước đầu nhìn lên mái, qua ống nhòm
anh thấy một sợi dây mới được thả dọc bờ tường bảo tàng ròng xuống một
trong những ban công tầng hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.