NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 100

nhau, đối lập nhau thường xuyên đến tận lúc đêm khuya và đến khi người
đã mệt lử. Sáng sớm, vừa ăn sáng anh vừa nói với cô về phương hướng
nghiên cứu mà anh dự định thực hiện trong ngày. Anh không cho cô đi theo
anh, sợ cô làm anh mất tập trung. Nếu như Arthur không bao giờ tỏ ra nản
chí trước mặt cô, nếu như những lời nói của anh luôn luôn tràn đầy lạc
quan, thì sự yên lặng bao giờ cũng làm cho họ cảm thấy rằng họ sẽ không
thành công.

Một ngày thứ sáu kết thúc tuần lễ nghiên cứu thứ ba của anh, anh rời thư
viện sớm hơn thường lệ. Ngồi vào ôtô, anh bật đài to hết cỡ để nghe một
bản nhạc của Barry White. Một nụ cười hiện ra trên môi anh, anh rẽ ngoặt
đột ngột sang California Street và dừng lại mua vài thứ. Hôm nay anh
không khám phá ra được điều gì đặc biệt cả, nhưng tự dưng cảm thấy muốn
có một bữa ăn liên hoan buổi tối. Anh quyết định khi về nhà sẽ bày bàn ăn,
thắp nến và làm cho cả căn nhà tràn đầy tiếng nhạc, anh sẽ mời Lauren
khiêu vũ, và sẽ cấm tiệt mọi cuộc nói chuyện về y học. Khi ánh hoàng hôn
lộng lẫy bắt đầu rọi lên trên vịnh, anh đỗ xe trước cửa ngôi nhà nhỏ theo
phong cách thời Victoria ở Green Street. Anh nhún nhảy đi lên cầu thang,
làm vài động tác tung hứng để cho chìa khoá vào ổ khoá và bước vào
phòng, hai tay đầy các gói đồ. Anh dùng chân đẩy cửa và đặt tất cả các túi
lên trên bàn bếp.

Lauren ngồi trên bệ cửa sổ. Lặng lẽ ngắm cảnh, cô thậm chí không buồn
quay đầu lại. Arthur gọi cô bằng một giọng trêu chọc. Rõ ràng cô đang ở
trong một tâm trạng buồn bực, cô vụt biến mất ngay lập tức. Arthur nghe
thấy tiếng cô lầm bầm trong phòng trong :” Có việc đóng cái cánh cửa mà
mình cũng không thể làm được nữa cơ chứ!”

- Em có chuyện gì à ?- anh kêu lên

- Để cho em yên !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.