với bà. Bác sĩ tâm lý được uỷ nhiệm bèn cầm tay bà Kline và mời bà ngồi
xuống.
Thế là bắt đầu một bản thuyết trình dài trong đó mọi lý lẽ được trưng hết cả
ra nhằm thuyết phục mẹ Lauren chấp nhận cái không thể chấp nhận được.
Lauren chỉ còn là một cơ thể không có linh hồn mà gia đình cô nuôi dưỡng
với một giá quá mức đối với xã hội. Duy trì một người thân trong cuộc sống
nhân tạo quả là dễ hơn chấp nhận cái chết, nhưng mà với giá thế nào ? Cần
phải chấp nhận cái không thể chấp nhận và quyết định, không nên có bất cứ
mặc cảm tội lỗi gì. Mọi cách đều đã thử cả rồi. Không có cái gì là hèn nhát
ở đây. Cần phải dũng cảm thừa nhận điều đó. Bác sĩ Clomb nhấn mạnh sự
phụ thuộc mà bà Kline phải chịu đối với cơ thể của con gái bà.
Hoàn toàn mất tự chủ, bà Kline lắc đầu tỏ ý kiên quyết từ chối. Bà không
thể và không muốn làm điều đó. Từng phút, từng phút một, những lý lẽ của
nhà tâm lý học sau nhiều lần vòng vo xa gần đã làm giảm dần đi cảm xúc
để nhường chỗ cho một quyết định hợp lý và nhân đạo, bằng cách chứng
minh với một thuật hùng biện tinh tế rằng từ chối việc làm này là bất công,
tàn nhẫn đối với bà, và đối với những người thân của bà thì là ích kỷ, không
lành mạnh. Kết cục sự hồ nghi bắt đầu xuất hiện. Một cách hết sức tế nhị,
với những lý lẽ còn sắc sảo hơn nữa, những từ ngữ tinh tế hơn và gây mặc
cảm tội lỗi hơn được tung ra rất nhẹ nhàng. Chỗ mà con gái bà hiện đang
giữ trong khoa hồi sức có thể ngăn cản một bệnh nhân khác được cứu sống,
một gia đình khác được có những hy vọng có cơ sở. Mặc cảm tội lỗi này
được thay bằng mặc cảm tội lỗi khác... và thế là mối hồ nghi thắng thế.
Lauren tham dự vào vở kịch này, khiếp sợ, nhìn thấy lòng quyết tâm của mẹ
mình tiêu tan dần. Sau bốn tiếng đồng hồ trò chuyện, sự kháng cự của bà
Kline tan vỡ hẳn, bà thừa nhận trong nước mắt những lý lẽ có căn cứ của
các bác sĩ. Bà chấp nhận việc dự kiến tiến hành euthanasie đối với con gái
bà. Điều kiện duy nhất mà bà đặt ra, yêu cầu duy nhất của bà là đợi thêm
bốn ngày nữa, “để tin chắc”. Hôm đó là thứ năm, vậy không được làm gì
trước thứ hai cả. Bà cần phải chuẩn bị cho mình và cho những người thân.