NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 103

Thương cảm, các bác sĩ gật đầu, tỏ ra hoàn toàn thấu hiểu, che giấu sự thoả
mãn hết sức của họ vì đã tìm được ở một người mẹ giải pháp cho một vấn
đề mà cả ngành khoa học của họ không thể giải quyết nổi : làm gì đối với
một người không chết không sống ?

Hyppocrate đã không dự kiến được rằng y học sẽ có ngày gây ra một thảm
kịch kiểu này. Các bác sĩ rời căn phòng, để lại bà một mình với con gái. Bà
cầm tay cô, úp đầu vào bụng cô và vừa khóc vừa xin cô tha thứ. “ Mẹ
không thể làm gì được nữa, con yêu của mẹ, con gái bé bỏng của mẹ. Mẹ
muốn ở chỗ của con.” Từ một góc phòng, Lauren lặng nhìn mẹ, lòng trĩu
nặng một cảm giác lẫn lộn vừa sợ vừa buồn, vừa ghê rợn. Rồi cô đi đến ôm
vai mẹ nhưng bà không cảm thấy gì cả. Trong thang máy, bác sĩ Clomb nói
chuyện với các đồng nghiệp của mình, lấy làm mừng rỡ.

- Nhỡ đâu bà ấy thay đổi ý kiến thì sao ?- Fernstein hỏi.

- Không, tôi không nghĩ như thế, vả lại nếu cần thì ta lại nói chuyện với bà
ấy.
Lauren rời mẹ và cơ thể của chính mình, để 2 người lại với nhau. Bảo rằng
cô lang thang như một hồn ma cũng không phải là oan. Cô trở về bậu cửa
sổ, quyết định chìm đắm vào tất cả những ánh sáng, tất cả những khung
cảnh, tất cả những hương vị và tất cả những âm thanh của thành phố. Arthur
kéo cô vào vòng tay anh, ôm quanh người cô một cách hết sức dịu dàng .

- Dù em khóc, em vẫn cứ xinh. Lau nước mắt đi, anh sẽ ngăn chặn họ.

- Bằng cách nào ? – cô hỏi

- Để anh suy nghĩ một vài tiếng đã.

Cô rời khỏi anh và trở lại bên cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.