NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 105

Cô bắt đầu trở nên ranh mãnh.

- Em đừng có tự mãn – anh trả lời một cách khô khan.

- Tại sao anh làm tất cả những việc này ?- cô nói gần như tức giận.

- Tại sao em lại khiêu khích và gây gổ thế ?

- Tại sao anh lại cứ ở đây, xung quanh em, loanh quanh luẩn quẩn, bỏ công
sức vì em ? Có cái gì không ổn trong đầu anh ?

Cô hét lên.

- Động cơ của anh là gì ?

- Em đang trở thành độc ác rồi đấy !

- Vậy thì trả lời đi, trả lời một cách thành thực !

- Ngồi xuống cạnh anh đi và bình tĩnh lại nào. Anh sẽ kể cho em nghe một
câu chuyện có thật, rồi em sẽ hiểu. Một hôm có bữa ăn tối ở nhà anh, gần
Carmel. Lúc đó anh nhiều nhất là bảy tuổi thôi...

Arthur thuật lại cho cô câu chuyện do một người bạn cũ của bố mẹ anh kể
trong một ăn tối mà anh được mời đến. Bác sĩ Miller là một nhà phẫu thuật
nhãn khoa nổi tiếng. Tối hôm ấy ông có vẻ kỳ lạ, dường như bối rối hay rụt
rè, điều này hoàn toàn không giống với ông. Đến nỗi mẹ Arthur phải lo lắng
và hỏi xem ông có chuyện gì vậy. Ông đã kể lại câu chuyện sau. Mười lăm
ngày trước, ông đã mổ cho một cô bé bị mù bẩm sinh. Em không biết trông
em như thế nào, không hiểu bầu trời là gì, không biết các màu sắc và không
biết cả gương mặt của mẹ em. Thế giới bên ngoài đối với em lạ lẫm, chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.