đến nhường này. Mẹ yêu con, con đã là lẽ sống của mẹ, mẹ cũng biết con
yêu mẹ đến thế nào, mẹ ra đi trong lòng thanh thản, mẹ tự hào về con.
Mẹ của con.
Cậu bé gập bức thư lại và đặt vào trong túi. Cậu hôn lên vầng trán giá
lạnh của mẹ mình. Cậu đi dọc theo giá sách, lấy ngón tay vuốt lên những
bìa sách. “ Một nguời mẹ chết là một tủ sách bị cháy”, mẹ cậu đã từng nói.
Cậu đi ra khỏi căn phòng, bước đi dứt khoát, như mẹ đã dạy cậu : “ Khi đã
ra đi không bao giờ nên quay trở lại”
Arthur ra vườn, sương sớm rớt xuống mát dịu, cậu bé đi đến bên những cây
hoa hồng và quỳ xuống.
- Mẹ đã đi hẳn rồi, mẹ sẽ chẳng còn đến tỉa cành cho các bạn nữa, giá mà
các bạn biết,- cậu nói – giá mà các bạn hiểu được, tôi có cảm giác là hai
cánh tay tôi trở nên nặng quá chừng.
Làn gió làm cho những bông hoa rung rinh cánh như trả lời; khi ấy và chỉ
đến khi ấy, cậu bé mới để cho nước mắt mình tuôn trào ra trong vườn hoa
hồng. Từ phía nhà, đứng dưới cổng, Antoine nhìn cảnh đó.
- Ôi, Lili, em ra đi quá sớm đối với nó,- ông thì thầm- vô cùng quá sớm. Từ
nay Arthur thành đơn độc, có ai ngoài em biết cách đi vào thế giới của nó
đâu ? Nếu em có một chút quyền lực nào từ nơi mà hiện em đang ở, hãy mở
cho nó cánh cửa vào thế giới của chúng ta.
Ở cuối vườn, một con quạ ra sức kêu quang quác.
- Ồ không, lili, không nên thế,- Antoine nói – anh không phải là bố của
Arthur.
Đó là ngày dài nhất mà Arthur từng biết; đến khuya, ngồi dưới cổng nhà,