NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 164

cậu vẫn còn tôn trọng sự yên lặng của khoảnh khắc nặng nề này.

Antoine ngồi bên cậu bé, nhưng không người nào nói cả. Mỗi người đều
lắng nghe những âm thanh của đêm, chìm đắm vào ký ức của những bức
tường này. Dần dần trong đầu cậu bé, những nốt nhạc của một giai điệu cho
đến giờ không được biết đến bắt đầu nhảy múa, nốt móc làm tan đi các từ,
nốt trắng – các trạng từ, nốt đen – các động từ, và dấu lặng - tất cả các câu
đã trở nên vô nghĩa.

- Bác Antoine !

- Ừ, Arthur.

- Mẹ cháu đã cho cháu điệu nhạc của mẹ.

Rồi cậu bé ngủ thiếp đi trong vòng tay của Antoine.

Antoine cứ ngồi như vậy, bất động, ôm Arthur trong tay, trong nhiều phút
dài, vì sợ làm cậu thức giấc. Khi ông tin chắc là cậu bé đã ngủ say, ông bế
cậu lên và trở vào nhà. Lili mới ra đi mới có mấy tiếng đồng hồ, mà không
khí đã đổi khác. Một âm vang khó tả, một vài mùi hương, một vài màu sắc
dường như đang nhoà dần để rồi biến hẳn.

“Phải khắc sâu vào trí nhớ, lưu giữ những khoảnh khắc này”, Antoine lẩm
bẩm khi đi lên cầu thang. Vào đến phòng của Arthur, ông đặt cậu bé xuống
giường cậu và lấy một cái chăn đắp lên cậu, cứ để cậu mặc nguyên quần áo.
Antoine xoa đầu cậu bé, và rón rén đi ra...

Trước khi ra đi, Lili đã dự phòng tất cả. Vài tuần sau khi bà mất, Antoine
đóng cửa ngôi nhà to và chỉ để mở hai phòng tầng dưới nơi ông dọn đến
sống quãng đời còn lại của mình. Ông chở Arthur ra ga, đến cánh cửa của
con tàu sẽ đưa cậu đến trường nội trú của cậu. Arthur lớn lên một mình ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.