ta bảo rằng thường ăn trưa với con gái bà. Mặc dù con chó có vẻ nhận ra
anh ta, nhưng bà thấy không chắc một khi con gái bà không bao giờ nói về
anh ta cả, nhất là nếu đúng như anh ta nói thì họ đã gặp nhau từ hai năm
trước đây. Chi tiết này hẳn là sẽ làm cho cuộc điều tra trở nên dễ dàng hơn.
“Xem nào”, viên cảnh sát tức khắc lầm bầm. “Đại thể là,- ông kết luận – bà
yêu cầu tôi đi tìm một kiến trúc sư bị một vết thương cách đây hai năm,
được con gái bà chữa trị, và chúng ta cần phải nghi ngờ, vì trong cuộc gặp
gỡ ngẫu nhiên với bà, anh ta đã tỏ ra phản đối euthanasie ?”
- Ông không thấy đó là một hướng đáng chú ý à ?- bà hỏi.
- Không, không thật đáng chú ý lắm,- và ông dập máy.
- Thế nào, có chuyện gì vậy ?- Nathalia hỏi.
- Dù sao thì kiểu tóc lửng của cô trông cũng được lắm.
- Đồng ý, vậy là mừng hụt.
Ông lại lao vào đống hồ sơ của mình, nhưng không một hồ sơ nào có
điều gì nghi vấn. Bực mình, ông vớ lấy ống điện thoại, kẹp giữa tai và cằm,
rồi bấm số máy tổng đài của bệnh viện. Cô trực tổng đài trả lời sau hồi
chuông thứ chín.
- Này, tốt nhất là không nên chết với cô !
- Không, để chết thì ông cứ gọi thẳng đến nhà xác – cô trực tổng đài đối
lại chan chát.
Ông tự giới thiệu, và hỏi cô gái xem liệu hệ thống máy tính ở chỗ cô có
cho phép tìm kiếm về những ca được nhận vào khoa cấp cứu theo nghề
nghiệp và loại thương tích không. “Chuyện đó phụ thuộc vào khoảng thời
gian mà ông tìm kiếm”, cô trả lời. Rồi cô nói thêm là dù sao thì luật bí mật
y tế cũng ngăn cô tiết lộ thông tin, nhất là qua điện thoại. Ông dập phắt máy
điện thoại, lấy áo khoác và đi ra cửa. Chạy nhanh xuống cầu thang, ông đi
ra chỗ đậu xe, và hối hả bước về phía xe ôtô của mình. Ông phóng xe qua
thành phố, miệng không ngớt chửi rủa, đèn xoay sáng lên trên mái và còi
ôtô rú lên ầm ĩ. Chưa đầy mười phút sau ông đã đến bệnh viện Memorial và
đứng trước quầy đón tiếp.
- Các vị yêu cầu tôi tìm một cô gái bị hôn mê mà người ta nẫng đi của
các vị đêm chủ nhật này; hoặc là ở đây các vị giúp đỡ tôi, và đừng làm tôi