Bà Kline đã đảm bảo điều trái lại, và bà ấy hết sức khẳng định về điểm
này. Bà gần như chắc chắn rằng họ không quen nhau.
- Có mối quan hệ gì với căn hộ không ?
- Cũng không có nốt, viên thanh tra nói tiếp, anh ta là người thuê nhà và
theo như hãng bất động sản thì hoàn toàn tình cờ anh ta dọn vào chỗ ấy.
Anh ta đang định ký một hợp đồng thuê cái nhà khác ở Filbert cơ, và chính
một nhân viên sốt sắng của hãng đã nhất quyết muốn chỉ cho anh ta xem cái
nhà này “mà vừa vào lô của họ “..đúng trước lúc anh ta ký. Cô biết đấy, loại
người khác đời, hơi tỏ vẻ, muốn lấy lòng tin của khách hàng bằng cách thực
sự tận tâm.
- Như vậy là không hề có chủ ý trước đối với chuyện địa chỉ.
- Không, đó thực sự là trùng hợp thôi.
- Thế thì liệu có phải là anh ta được không ?
“Không, không thể nói là phải được”, ông trả lời ngắn gọn, không một
yếu tố nào riêng biệt chứng tỏ rằng anh ta có dính líu. Nhưng sự chồng chéo
của các mảnh làm thành bức tranh ghép thì thật đáng bàng hoàng.Điều đó
có nghĩa là không tìm được động cơ thì Pilguez không thể làm gì được cả.
“Không thể buộc tội một người vì vài tháng nay anh ta thuê căn hộ của một
phụ nữ bị bắt cóc đầu tuần này. Rút cục tôi sẽ khó lòng tìm được một vị
kiểm sát trưởng chịu nghe lời tôi. Cô gợi ý ông thẩm vấn anh ta và làm anh
ta không chịu được nữa phải phun ra “dưới ánh đèn”. Viên cảnh sát già cười
khẩy.
- Tôi hình dung ra phần đầu cuộc thẩm vấn của tôi: Thưa ông, ông thuê
căn hộ của một phụ nữ trẻ đang bị hôn mê, người này đã bị bắt cóc đêm
ngày chủ nhật rạng sáng ngày thứ hai. Ông đã cho nối lại điện và nước ngôi
nhà ở làng của ông ngày thứ sáu trước khi xảy ra vụ tội phạm. Tại sao thế ?
Thế là anh ta giương mắt lên mà nhìn tôi rồi bảo rằng anh ta không hoàn
toàn tin là đã hiểu ý nghĩa câu hỏi của tôi. Tôi chỉ còn nước là nói toẹt ra
với anh ta rằng anh ta là đầu mối duy nhất của tôi và sẽ rất tiện cho tôi nếu
anh ta đã làm cái vụ ấy.
- Dành hai ngày để theo dõi anh ta xem !