NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 232

nghĩa với sự trống vắng, những sự tĩnh lặng khác đôi khi tràn đầy đồng
điệu. Chính những sự tĩnh lặng ấy là điều Arthur nghĩ đến khi trở về nhà.
Anh đang nằm dài trên tấm thảm ở phòng khách, dường như nói chuyện với
lũ chim thì tiếng đập thình thình dữ dội ở cửa nhà. Anh không đứng dậy.

- Arthur, mày có ở đó không ? tao biết là mày ở trong nhà. Mở cửa cho

tao, mẹ kiếp. Mở ra !- Paul rống lên- Mở ra không thì tao phá cửa !

Khung cửa rung lên ngay từ cú húc đầu tiên.
- Chó thật, tao bị đau rồi, tao bị trật khớp xương, mày mở cửa ra !
Arthur đứng dậy và đi ra cửa, anh vặn khoá rồi không chờ đợi, quay vào

luôn nằm lăn ra đi văng. Khi Paul đi vào phòng khách, anh sững sờ vì sự
lộn xộn ngự trị ở đây. Hàng chục tờ giấy phủ đầy sàn nhà, tất cả đều là
những bản viết tay của bạn anh. Trong bếp, những vỏ đồ hộp rải rác chỗ
này chỗ kia trên bàn bếp. Bồn rửa đầy những bát đĩa bẩn.

- Sao, có chiến tranh ở đây, và mày thua cuộc hả .
Arthur không trả lời.
- Đồng ý, chúng nó tra tấn mày, chúng nó cắt dây thanh quản của mày.

Ê, nói đi chứ, mày có điếc không, tao đây, người hợp doanh của mày ! Mày
mắc chứng bệnh catalepsie( bất động) hay là mày nốc nhiều đến nỗi vẫn
chưa hết say ?

Paul thấy Arthur oà lên nức nở. Anh ngồi xuống cạnh bạn và quàng vai

bạn.

- Arthur, có chuyện gì vậy ?
- Cô ấy chết rồi, cách đây mười hôm. Cô ấy tự nhiên bỏ đi, một buổi

sáng. Người ta đã giết cô ấy. tao không thể nào chịu nổi, Paul, tao không thể
!

- Tao thấy rồi.
Anh xiết chặt tay bạn mình.
- Khóc đi, ông bạn, chừng nào mày còn khóc được thì cứ khóc. Hình

như cái đó làm dịu bớt buồn đau.

- Thì tao chỉ làm có thế thôi, khóc !
- Vậy thì cứ tiếp tục đi, mày hãy còn nước mắt tồn kho đấy, chưa phải

đã hết đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.