- Này cô, đủ rồi đấy. Đây là trò đùa của ông bạn hợp doanh của tôi phải
không ? Cô là ai ? Một gái gọi dùng để làm quà mừng nhà mới à ?
- Lúc nào anh cũng thô lỗ như vậy hay sao? Trông tôi có giống gái điếm
không?
Arthur thở dài.
- Không, trông cô không giống gái điếm, có điều là cô lại nấp trong buồng
tắm nhà tôi vào lúc gần nửa đêm.
- Hiện thời anh là người đang trần truồng chứ không phải tôi !
Arthur giật nảy mình, chộp vội một cái khăn tắm quấn ngang bụng và cố
lấy lại vẻ bình thường. Sau đó anh cao giọng :
- Thôi được, bây giờ ta chấm dứt cái trò này, cô ra khỏi đây, đi về nhà cô và
nói với Paul rằng đây là một trò rất tầm thường, rất rất tầm thường.
Cô không quen biết Paul và yêu cầu anh hãy hạ giọng xuống. Dù sao thì cô
cũng có điếc đâu, chỉ có những người khác là không nghe thấy cô, chứ cô
thì nghe rất rõ. Anh mệt mỏi và không hiểu gì cả về tình huống này. Cô gái
có vẻ rất xáo động, anh thì vừa mới chuyển nhà xong và chỉ muốn được yên
tĩnh.
- Làm ơn cầm lấy các thứ của cô rồi về nhà cô đi, và nhất là ra khỏi cái tủ
này đi chứ.
- Từ từ nào, việc này đâu có dễ như vậy, tôi không thể chính xác hoàn toàn
được, cho dù vài ngày nay cũng đã khá hơn rồi.