NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 47

được, ngồi vào ghế sau thì đâu có đến nỗi tồi, tôi còn có thể đậu lên nắp đậy
xe được ấy chứ. Tuy rằng tôi đã rất tập trung tư tưởng vào bên trong xe. Tôi
đảm bảo với anh là tôi tiến bộ ngày càng nhanh chóng hơn.

Lauren ngồi vào cạnh anh. Sự yên lặng ngự trị, cô gái nhìn qua cửa sổ.
Arthur phóng vun vút trong đêm. Anh hỏi cô nên làm thế nào khi đã vào
bệnh viện. Cô đề nghị anh giả vờ làm một người anh họ của cô ở Mehicô
vừa mới nhận được tin đã phải đi mất một ngày một đêm để đến đây. Sáng
sớm mai anh ta lại phải đi máy bay sang Anh và sáu tháng nữa mới quay
lại, do vậy hết sức cần thiết phải vi phạm nội quy và cho phép anh ta được
vào thăm cô em họ yêu quý, mặc dù đã khuya lắm rồi. Thành thực mà nói
anh không tự thấy mình giống một gã Nam Mỹ, và lường trước là câu
chuyện bịa của cô sẽ không trót lọt.

Cô cho là anh thật bi quan và gợi ý rằng nếu đúng như thế thì ngày mai họ
sẽ quay lại đây. Anh không nên lo lắng. Nhưng thực ra thì trí tưởng tượng
của cô mới là cái làm anh lo lắng hơn. Chiếc Saab chui vào trong khu vực
của bệnh viện. Cô bảo anh rẽ trái, sau đó đi đường thứ hai bên tay phải và
khuyên anh đỗ xe ở ngay sau cây thông màu bạc. Đỗ xe xong, cô khẽ chỉ
cho anh cái chuông để bấm ban đêm, nhắc anh là đừng bấm lâu quá kẻo
người ta khó chịu đấy. “ Ai cơ ?” anh hỏi. “ Những cô y tá đi từ cuối hành
lang đi ra mở cửa chứ ai, họ không thể di chuyển bằng điều khiển từ xa
được, anh tỉnh ngủ đi nào ...” “ Tôi cũng muốn lắm “ anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.