Anh định uống một tách cà phê rồi tiếp tục công việc, nhưng cô ngăn anh
lại. Sự tận tình của anh làm cô rất cảm động, nhưng đó là việc phí công vô
ích. Anh không phải là bác sĩ, cô chỉ là sinh viên nội trú và chỉ có hai người
họ sẽ không thể nào giải quyết nổi những vấn đề mà hiện tượng hôn mê đặt
ra.
- Thế em bảo phải làm gì ?
- Anh cứ uống cà phê như anh vừa nói đi, rồi anh đi làm và chúng mình đi
dạo chơi. Anh không thể sống khép kín, ở ẩn trong nhà với cái cớ là vì nhà
anh có chứa một bóng ma được.
Thì anh đang định uống cà phê đấy chứ, còn những chuyện kia rồi sẽ xét
sau. Và anh muốn cô thôi đừng nói đến chuyện “ma” nữa, cô có đủ mọi vẻ
trừ vẻ một bóng ma. Cô bèn hỏi anh nói “mọi vẻ” là muốn nói cái gì, nhưng
anh từ chối trả lời. “Anh mà nói ra những điều nghe như để lấy lòng thì em
sẽ giận mất”.
Lauren nhướn lông mày dò hỏi, muốn biết những điều nghe để lấy lòng là
cái gì. Anh yêu cầu cô quên điều anh vừa nói đi, nhưng anh cũng ngờ trước
là chẳng ăn thua gì. Cô đứng chống nạnh trước mặt anh và hỏi cho bằng
được thì thôi.
- Những điều nghe như để lấy lòng là cái gì thế ?
- Quên cái anh vừa nói đi Lauren, em không phải là ma, vậy thôi.
- Thế thì em là gì ?
- Một cô gái, một cô gái rất đẹp, thôi bây giờ anh đi tắm đây.