NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 111

so với ta hình dung nếu chỉ xét vị thế xã hội của nàng.

Phiền một nỗi chúng tôi không tìm đâu ra thêm một túi nhựa loại to

nữa. Chỉ có mỗi một cái, lấy từ thùng rác, một cái túi nhỏ màu cam dùng để
giấu cái đầu lão thì rất tốt nhưng lại không thể dùng để giấu cái sự thực rằng
đây là một xác người giấu trong một cái túi, cái đầu thì giấu trong một túi
nhỏ hơn.

Nhưng tình hình cứ thế này thì chúng tôi không thể nán lại trong căn

hầm này lâu thêm nữa, chúng tôi phải tống khứ được Jojo trước khi trời
sáng, chúng tôi đã lôi lão đi loanh quanh suốt một hai tiếng đồng hồ như thể
lão còn sống, một hành khách thứ ba trong chiếc xe mui trần của chúng tôi,
và chúng tôi đã khiến quá nhiều người chú ý rồi. Chẳng hạn, hai tay cảnh sát
cưỡi xe đạp lẳng lặng trờ tới rồi dừng lại nhìn chúng tôi giữa khi chúng tôi
sắp sửa đẩy lão xuống sông (cầu Bercy mới một thoáng trước đó hãy còn
vắng ngắt), và lập tức Bernadette cùng tôi bắt đầu vỗ vỗ vào lưng lão, Jojo
xuội lơ ra đó, đầu và hai tay lão vắt qua thành lan can đu đa đu đưa, và tôi
la, “Nào, nôn ra hết đi, mon vieux, rồi sẽ nhẹ đầu hơn!” Và rồi, cả hai chúng
tôi đỡ lão, hai tay lão vòng qua cổ chúng tôi, chúng tôi mang lão về xe.
Ngay lúc đó chỗ hơi vẫn thường tích tụ trong bụng cái xác chết được tống ra
ầm ĩ; hai tay cảnh sát phá ra cười. Tôi chợt nghĩ Jojo khi đã chết có một tính
cách khác hẳn với Jojo khi còn sống với cái phong thái kiểu cách của lão; và
giá như còn sống lão sẽ không rộng lượng đến thế, kịp thời cứu giúp cho hai
người bạn đang có nguy cơ lên đoạn đầu đài vì đã ám sát lão.

Thế rồi chúng tôi bắt đầu tìm túi nhựa với can xăng, và giờ chúng tôi

chỉ còn mỗi việc tìm cho ra chỗ. Chừng như chẳng thể nào có chuyện này
được, ở một thành phố lớn như Paris, thế nhưng ta vẫn có thể mất hàng giờ
liền mới tìm ra đúng chỗ mình có thể đốt một cái xác. “Chẳng phải có một
khu rừng ở Fontainebleau à?” khi khởi động xe tôi nói với Bernadette, lúc
nàng lại ngồi vào cạnh tôi. “Chỉ đường cho anh đi; em biết đường mà.” Và
tôi nghĩ có lẽ khi mặt trời đã làm bầu trời nhuốm bạc thì chúng tôi đã trên
đường quay về thành phố giữa hàng xe tải chở rau, và trong một khoảng đất
quang giữa những cây trăn sẽ chẳng còn sót lại gì của Jojo ngoại trừ mớ tro

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.