NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 113

Jojo, đèn pha của chúng tôi sục sạo giữa các thân cây tảng đá, và rồi
Bernadette trỏ lên bảng điều khiển, “Xem kìa. Đừng có bảo em là mình sắp
hết xăng đấy nhá.” Nàng nói đúng. Bởi có quá nhiều điều phải bận tâm, tôi
đã quên không đổ xăng cho đầy, thế là giờ đây chúng tôi lâm vào tình cảnh
mắc kẹt giữa nơi xa xôi hoang vắng, xe chết máy, vào cái lúc mọi trạm xăng
đều đóng cửa. May sao, chúng tôi chưa phóng hỏa Jojo: nếu xe chúng tôi
khựng lại chỉ cách nơi hỏa thiêu không xa, chúng tôi sẽ không thể chạy tháo
thân, bỏ lại chiếc xe mà người ta có thể xác định là xe tôi. Nói cách khác,
cách duy nhất của chúng tôi là trút vào bình xăng cái can xăng đã định dùng
để tẩm ướt bộ com lê xanh dương, cái áo sơ mi lụa một màu của Jojo, rồi thì
hộc tốc quay về thành phố càng sớm càng tốt, vừa đi vừa cố nặn ra một
phương kế khác hòng tống khứ lão.

Thật quá hay là tôi có thể nói rằng mỗi lần lâm vào thế khó khăn tôi

đều luôn luôn tự giải thoát cho mình được, thoát khỏi mọi tình huống may
mắn cũng như mọi nguy nan. Quá khứ giống như một con sán xơ mít, cứ lớn
lên không ngừng, tôi mang nó ở thế cuộn tròn bên trong tôi, và nó chẳng bao
giờ mất đi các vòng của nó cho dù tôi có ráng sức đến mấy hòng trút cho
rỗng ruột ở mỗi nhà vệ sinh, dù kiểu Anh hay kiểu Thổ, hay trong mấy
thùng vệ sinh của nhà tù hay mấy cái bô của bệnh viện hay nhà xí của doanh
trại, hay đơn giản là trong bụi rậm, nhưng trước hết là nhìn cho kỹ để chắc
ăn là đừng có con rắn nào phóng ra như cái lần nọ ở Venezuela. Ta chẳng thể
đổi quá khứ được hơn bao lăm so với đổi tên; dù cho tôi có bao nhiêu hộ
chiếu đi chăng nữa, với những cái tên mà tôi thậm chí còn không nhớ, ai
người ta cũng luôn gọi tôi là Ruedi Người Thụy Sĩ. Dù tôi có đi đâu và có tự
giới thiệu thế nào, luôn luôn có ai đó biết tôi là ai và tôi đã làm gì, dẫu cho
ngoại hình tôi đã thay đổi nhiều qua năm tháng, nhất là từ khi đầu tôi trở nên
trụi tóc và vàng ruộm như trái bưởi, chuyện xảy ra từ hồi trận dịch thương
hàn trên chiếc Stjärna, bởi do chỗ hàng hóa chúng tôi chuyên chở nên chúng
tôi không thể đến gần bờ hay thậm chí đánh điện cầu cứu.

Dù sao thì, kết luận mà mọi câu chuyện đều dẫn tới là cuộc sống mà

một con người đã sống là một và chỉ một, đơn dạng và nén chặt như một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.