NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 243

trên đất này. Nhưng với cha cậu thì chiến thắng đó thật cay đắng, bởi ngay
đêm đó lão ra đi và chẳng bao giờ còn ló mặt ở Oquedal nữa.”

“Bà nói gì vậy Anacleta? Mộ này trống kia mà!”

“Những ngày sau đó người da đỏ tự xóm gần làng xa lũ lượt kéo đến

mộ Faustino Higueras. Họ đang nổi dậy làm cách mạng, họ nằng nặc hỏi xin
tôi một món thánh tích để đựng trong chiếc hộp bằng vàng đi đầu đoàn quân
xung trận: một lọn tóc, một thẻo tấm poncho, cục máu khô gỡ ra từ một vết
thương. Nhưng Faustino không có đó, huyệt mộ ông trống rỗng. Từ ngày đó
nhiều truyền thuyết ra đời: đôi ba người nói về đêm họ thấy ông ruổi ngựa ô
qua núi đặng canh giấc cho những người da đỏ; có người nói sẽ không ai
nhìn thấy ông chừng nào chưa tới cái ngày người da đỏ tiến xuống đồng
bằng, chừng đó ông sẽ ruổi ngựa ở đầu những hàng người…”

“Kìa chính Faustino! Tôi thấy hắn!” Tôi những muốn nói, nhưng tôi

điếng người không thốt nên lời.

Những người da đỏ đã lặng lẽ tiến đến gần tay cầm đuốc, giờ họ quây

thành vòng tròn quanh huyệt trống.

Từ giữa đám người một thanh niên cổ to nần nẫn bước lên phía trước,

đầu đội mũ rơm rách mướp, đường nét của y giống đường nét nhiều người ở
Oquedal này, ý tôi muốn nói là nét xếch cặp mắt, đường viền cái mũi, nét
cong đôi môi, tất cả giống hệt tôi.

“Này Nacho Zamora, ai cho mi cái quyền đặt tay lên em gái ta?” y nói,

và rồi một lưỡi dao lóe sáng trong tay phải y. Tấm poncho của y quấn quanh
phần trước tay trái, một đầu khăn quét trên mặt đất.

Một âm thanh bật ra từ mồm những người da đỏ, không phải tiếng thì

thầm mà đúng hơn là tiếng thở dài bị tiện đứt.

“Mi là ai?”

“Ta là Faustino Higueras. Tự vệ đi.”

Tôi đứng bên mép huyệt, tôi quấn poncho quanh tay trái, tôi nắm lấy

dao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.