NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 241

“Em nghe mẹ nói gì không?” tôi nói với Jacinta ngay khi hai chúng tôi

có dịp trò chuyện chỉ giữa hai người. “Em với tôi có thể làm bất cứ cái gì ta
muốn.”

“Nếu chúng ta muốn. Nhưng chúng ta không muốn.”

“Tôi thì có thể muốn làm gì đó.”

“Làm gì?”

“Cắn em.”

“Nếu thế thì em có thể gặm anh sạch sẽ như gặm khúc xương.” Đoạn

nàng nhe răng ra.

Trong phòng có một cái giường phủ ga trắng phủ bức màn dày chống

muỗi buông từ khung trướng trên cao xuống, không rõ là chưa ai dọn hay là
được làm sẵn đợi giờ đi ngủ. Tôi xô mạnh Jacinta vào giữa những nếp gấp
của tấm màn mỏng tang kia, cũng không rõ nàng đang cưỡng lại tôi hay
nàng đang cuốn tôi vào; tôi cố sức cởi áo quần nàng; nàng tự vệ, giật phăng
khóa thắt lưng và cúc áo tôi.

“Ô, anh cũng có cái nốt ruồi này! Hệt như em! Nhìn xem!”

Ngay lúc đó một trận mưa quả đấm rơi sầm sầm xuống đầu với vai tôi,

và Doña Jazmina nhảy xổ vào chúng tôi trong cơn thịnh nộ. “Buông nhau ra
ngay, vì Chúa! Đừng làm vậy! Không được đâu! Bỏ nhau ra! Chúng mày
không biết mình đang làm gì đâu! Mày là đứa côn đồ đểu cáng, hệt như cha
mày!”

Tôi cố hết sức giữ bình tĩnh. “Tại sao, Doña Jazmina? Ý bà muốn nói

gì? Cha tôi đã làm điều đó với ai? Với bà sao?”

“Thằng độn kia! Cút ngay xuống chỗ bọn người hầu! Xéo ngay! Về với

đám con sen thằng ở, như cha mày ấy! Về với mẹ mày đi! Đi đi!”

“Mẹ tôi là ai?”

“Anacleta Higueras, cho dù mụ ta không muốn thừa nhận, từ khi

Faustino chết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.