NẾU MỘT ĐÊM ĐÔNG CÓ NGƯỜI LỮ KHÁCH - Trang 95

Tôi cố thoát, cố luồn lách bằng những động tác bò về phía trung tâm

các vòng xoắn ốc nơi các đường nét trườn như rắn theo sau những quằn quại
của tay chân Irina, uyển chuyển và không nghỉ, trong một điệu múa chậm
nơi điều quan trọng không phải là tiết tấu mà là những thắt lại rồi lơi ra của
các đường nét ngoằn ngoèo như rắn. Có hai con rắn bị Irina dùng hai tay
tóm chặt đầu, và chúng phản ứng lại nắm tay tóm chặt của nàng, bằng cách
làm cho dữ dội hơn năng lực xuyên thấu của chúng theo đường vuông góc,
trong khi, ngược lại, nàng cứ khăng khăng rằng phần tối đa của năng lực
kìm giữ được cần phải tương hợp với sự co giãn như của loài bò sát biết uốn
cong đặng đuổi kịp nàng trong những thế xoắn vặn tưởng chừng không tài
nào làm nổi.

Bởi đây là điều khoản đầu tiên của đức tin vào giáo phái mà Irina sáng

lập: rằng ta phải từ bỏ cái ý tưởng chuẩn thức về sự thẳng, về đường thẳng,
cái niềm tự hào nam giới dai dẳng được che đậy tồi vốn vẫn còn đó với
chúng tôi ngay cả khi chúng tôi chấp nhận thân phận làm nô lệ cho một
người đàn bà vốn không cho phép có sự ghen tuông hay chút ưu tiên nào dù
là thuộc loại gì giữa hai chúng tôi. “Xuống,” Irina nói, và bàn tay nàng ấn
lên gáy Valerian, mấy ngón tay nàng vùi vào trong mái tóc xoăn tít màu đỏ
hung của nhà kinh tế học trẻ tuổi, không cho phép cậu ta ngẩng mặt lên
ngang tầm với tử cung nàng, “xuống nữa!” và trong khi đó nàng nhìn tôi
bằng đôi mắt kim cương và muốn tôi ngắm, muốn cái nhìn của hai chúng tôi
cùng tiến theo những đường mòn ngoằn ngoèo và liên tục. Tôi cảm thấy cái
nhìn của nàng vốn không rời tôi lấy một khoảnh khắc, và trong khi đó tôi
cảm thấy trên người mình một cái nhìn khác đang dõi theo tôi tại bất cứ thời
điểm nào và ở bất cứ đâu, cái nhìn của một thế lực vô hình đang chờ đợi ở
tôi mỗi một thứ: cái chết, dù là cái chết tôi phải mang tới cho người khác
hay cái chết của chính tôi.

Tôi đang chờ khoảnh khắc khi cái thòng lọng ánh nhìn của Irina sẽ lơi

ra. Kia: nàng khép hờ hai mắt; kia: tôi đang trườn trong bóng tối, sau mấy
chiếc gối, những cái đi văng, cái lò than; kia: nơi Valerian cởi bỏ quần áo
mình rồi gấp lại cực kỳ ngăn nắp, thói quen cậu ta là thế, tôi bò trong bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.