NẾU NHƯ ĐƯỢC LÀM LẠI - Trang 145

- Thế anh nghĩ gì hả anh Stilman, rằng cái nghề cảnh sát là để ngồi xó

bàn ư?

- Nhưng mà phần câu chữ phải chép thật vô cùng ngớ ngẩn.

- Tôi đã hứa với mấy người bạn cho tôi ở nhờ rằng tôi sẽ nấu bữa tối

nay. Mấy câu chữ ngớ ngẩn, theo như lời anh nói, là danh sách đồ mà tôi
cần mua đó. Tôi cứ sợ là sẽ quên thứ gì đó. Không hẳn là ngớ ngẩn như thế
chứ, đúng không hả anh nhà báo. Tay Capetta kia khiến người ta phải suy
nghĩ quá. Có khi nào anh nghĩ về những hậu quả do bài báo của mình gây ra
với cuộc sống của những người khác không?

- Ông chưa từng mắc sai lầm nào trong suốt sự nghiệp thanh tra dài dằng

dặc của mình ư? Ông chưa bao giờ phá hỏng cuộc sống của một người vô
tội để đi đến cùng những đoán chắc của mình, để bằng mọi giá kết thúc
được một cuộc điều tra ư?

- Anh cứ nghĩ là có đi. Mở hay nhắm mắt, trong cái nghề mà tôi từng

làm, là việc phải lựa chọn giữa hai con đường xảy ra hằng ngày. Đưa một
tên tội phạm vị thành niên ra vành móng ngựa, với tất cả những hệ lụy sau
đó, hay lờ đi, thảo một báo cáo buộc tội hay làm ngược lại tùy vào từng tình
huống. Mỗi một vụ phạm pháp lại là một trường hợp cá biệt. Mỗi một tên
tội phạm lại có một câu chuyện của riêng hắn. Đối với một số tên thì ta chỉ
muốn cho hắn một phát đạn vào đầu, còn với kẻ khác ta những muốn cho
họ một cơ hội thứ hai; nhưng tôi chỉ là một cảnh sát chứ không phải quan
tòa.

- Vậy ông có thường xuyên nhắm mắt không?

- Anh đến nơi rồi, anh Stilman, cẩn thận không anh nhỡ bến của mình

đó.

Chiếc tàu chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Andrew siết chặt tay viên thanh

tra rồi bước xuống ke tàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.