Vì cách nhau rất gần, mùi mồ hôi và hơi thở nóng hổi của người
đàn ông xộc vào mũi Hứa Hủ. Theo phản xạ có điều kiện, Hứa Hủ
lùi về phía sau một bước. Cử chỉ này rơi vào mắt Quý Bạch giống
như động vật nhỏ kinh sợ. Nam nữ khác biệt, anh không ép cô mà
chỉ cất giọng lạnh lùng: “Chạy nhanh lên!”
Hứa Hủ vô cùng cực nhọc, dùng toàn bộ sức lực tăng tốc. Cô
không phải sợ Quý Bạch, chỉ là cô nghe nói, Quý Bạch từng tống
cổ mấy người anh không hài lòng khỏi đội cảnh sát hình sự, chưa
bao giờ nương tay. Hứa Hủ muốn làm cảnh sát hình sự, cô tuyệt
đối không để bản thân bị đuổi khỏi đội. Hơn nữa, cô cũng hiểu rõ,
Quý Bạch đưa ra yêu cầu thể lực, thật ra chỉ muốn tốt cho cô mà
thôi.
Sợ Quý Bạch chạy theo sau nên Hứa Hủ không dám buông lỏng
bản thân. Đến khi chạy hơn nửa vòng sân, Hứa Hủ mới phát giác
đằng sau không có tiếng bước chân. Cô ngoảnh đầu, sương mù đã
tan đi ít nhiều, Quý Bạch không hề bám theo cô.
Hứa Hủ thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ. Dù sao thể lực cũng
phải từ từ chứ không thể một bước có tiến bộ. Ai ngờ vừa chạy
thêm nửa vòng, cô liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở khu
vực có dụng cụ tập luyện.
Lúc này, sương mù gần tan hết, tia nắng ban mai chiếu xuống bãi
cỏ. Quý Bạch đứng quay lưng về phía Hứa Hủ, anh đang cầm một
dụng cụ nào đó trông có vẻ rất nặng. Bóng lưng của anh tương đối
cao lớn. Dưới lớp áo phông mỏng, đường nét cơ bắp chắc nịch từ
từ lộ rõ. Khi anh buông dụng cụ, cơ bắp thu về, phần lưng lại biến