NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 118

“Vòng này không tính, chạy chậm quá.” Âm thanh của Quý Bạch

từ trong bóng tối phía xa truyền tới. Hứa Hủ ngẩn người, sau đó ủ
rũ chạy theo anh.

Đến khi Hứa Hủ chạy hết mười vòng, trời đã sáng hẳn. Hứa Hủ

mệt đến mức thở không ra hơi. Quý Bạch chạy bao nhiêu vòng, cô
cũng không đếm xuể. Chỉ biết ở hai vòng cuối cùng, Quý Bạch
chẳng thấy bóng dáng, không rõ anh đi dâu. Hứa Hủ thậm chí nghi
ngờ, liệu anh có đếm giờ như lời anh nói.

Nghỉ ngơi một lát, Hứa Hủ lê đôi chân nặng như chì rời khỏi sân

tập. Đi qua khu vực bày dụng cụ tập luyện, cô nhìn thấy Quý Bạch
cùng một người đàn ông ngồi ở đó. Nghe thấy tiếng bước chân của
cô, hai người đều quay đầu, Quý Bạch mỉm cười vẫy tay với cô:
“Hứa Hủ, lại đây.”

Nụ cười của anh rất ôn hòa, khiến dung mạo tuấn tú sáng bừng

dưới ánh mặt trời.

Hứa Hủ liếc anh một cái rồi quay sang người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông ngoài 50 tuổi, dáng người trung bình, mái tóc

muối tiêu, gương mặt hiền từ. Ông lên tiếng trước: “Chào cháu,
Hứa Hủ. Tôi nghe nói đội vừa xuất hiện một người mới rất có tiềm
năng, không ngờ lại là cô gái bé nhỏ như vậy.”

Hứa Hủ lên tiếng: “Đội trưởng Nghiêm, chào chú, cháu đã nghe

danh chú từ lâu.”

Người đàn ông cười tươi: “Quả nhiên rất thông minh lanh lợi.

Nhưng cháu là học trò của tiểu Quý thì nên gọi tôi là sư công.”

[8]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.