Diệp Tử Kiêu biến sắc mặt, gần như lập tức hỏi: “Tại sao?”
Hứa Hủ ngập ngừng một lát, cô cất giọng mềm mỏng: “Rất cảm
ơn anh đã có cảm tình với tôi, điều kiện của anh rất tốt, nhưng quả
thật tôi không thích loại hình như anh. Điều kiện có thể cải thiện,
còn ý thích rất khó khống chế. Tôi thành thực xin lỗi.”
Lúc Hứa Tuyển quay lại, Diệp Tử Kiêu đang tựa vào thành ghế,
dõi mắt ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tương đối khó coi. Hứa Hủ cầm
điện thoại di động, đầu ngón tay lướt trên màn hình, gương mặt cô
hơi ửng đỏ.
Hứa Tuyển không hỏi han tình hình, mà ngồi xuống nói chuyện
làm ăn.
Nửa sau bữa cơm của buổi tối ngày hôm đó, Diệp Tử Kiêu không
nói với Hứa Hủ một lời, Hứa Tuyển cũng không tiếp tục làm mối.
Hứa Hủ cất điện thoại, im lặng nghe hai người đàn ông trò chuyện.
Sau bữa cơm, Hứa Tuyển nói: “Hứa Hủ, em lên xe đợi anh trước,
anh và Diệp thiếu hút điếu thuốc.”
Hứa Hủ “ờ” một tiếng rồi đi ra ngoài. Hai người đàn ông châm
thuốc lá, Hứa Tuyển cười cười: “Em gái tôi tính tình thẳng thắn,
không giỏi giao tiếp, cũng do tôi chiều chuộng quen rồi, lần sau ăn
cơm, chúng ta sẽ không gọi con bé nữa.”
Diệp Tử Kiêu lập tức hiểu ý. Câu nói của Hứa Tuyển có ý xoa dịu
buổi coi mắt thất bại ngày hôm nay, đồng thời giữ thể diện cho anh
ta.